Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 63 : Phần đồng thoại – Vương quốc âm nhạc (2)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


Duel đá một cước lên Cordon đang cuộn mình, “Nhìn ta làm thế nào!”



Dứt lời, Duel liền cất tiếng hát, “Rìu chăm chỉ ơi ~ bọn ta phải nấu cơm ~ chỉ có ăn no mới có thể sống tốt hơn ~ xin ngươi hãy giúp một tay chặt củi ~ để bọn ta dùng nó nhóm lửa ~”



Theo bài hát chẳng ra gì vang lên, rìu thật sự bay lên cao, giống như có người đang cầm lấy nó.



Thoáng dùng sức bổ về phía củi.



Gỗ cứng cáp nhanh chóng chia làm một đống chỉnh tề.



Duel đắc ý nhìn Cordon đang sững sờ, “Nhìn rõ chưa? Chút nữa mày bổ cho xong đống củi còn lại, không làm xong thì không được ăn cơm!”



Tịch Chu không để ý đến Duel đang đắc ý, thấy rìu vẫn còn tự động chém vẫn có chút không dám tin tưởng.



Đọc được trong trí nhớ với nhìn thấy thực tế có chút khác biệt.



Đây thật sự là một thế giới vô cùng thần kỳ.



Nhìn đến đây Tịch Chu cảm thấy lòng hơi ngứa ngáy, cậu cũng muốn hát thử một bài.



“Có thể tiêu trừ lời nguyền trên người ta không?”



Hệ thống: “Có thể.”



Tịch Chu vui vẻ.



Hệ thống: “Một nghìn tích phân.”



Tịch Chu: “… Vậy thôi khỏi đi.”



So sánh với nguyên thân trước đây tay trói gà không chặt, thể chất của Tịch Chu tốt hơn không biết bao nhiêu lần, tuy về phần cứng không chênh lệch lắm, nhưng lúc Tịch Chu xuyên tới vẫn mang theo một thân nội lực qua như cũ.


Cậu nhặt hai cục đá dưới chân, sử dụng khinh công đuổi theo hùng ưng. Tốc độ của ưng rất nhanh, mặc dù khinh công của Tịch Chu tốt, bị rừng rậm làm phiền cũng kém đi một chút, nhưng vừa rớt lại sau hùng ưng, liền ra khỏi phạm vi cục đá của Tịch Chu có thể ném.



Đang lúc Tịch Chu dự định buông tha, tốc độ của hùng ưng chậm lại, bắt đầu bay xuống dưới. Trong nháy mắt như thế, khoảng cách của bọn họ đã kéo gần rất nhiều. Tịch Chu hơi híp mắt, cục đá rời khỏi tay, đột nhiên xé rách không khí, hai cục đá liên tiếp xuyên qua hai cánh của hùng ưng.



Chỉ nghe một trận kêu thảm thiết, con hùng ưng kia cứ như vậy rơi xuống rừng.



Tịch Chu cười khẩy, lại dám cướp con mồi với cậu sao, cậu không ngại cơm trưa có thêm món thịt ưng đâu!



Cậu cúi xuống bay về phía chỗ hùng ưng rơi xuống.



Rừng cây rậm rạp che khuất tầm mắt, cậu tìm con mồi cũng không thuận lợi, chẳng qua may là sau vài phút tìm kiếm, Tịch Chu đã tìm ra con hùng ưng bị cậu phế cánh kia.



Mặc dù hùng ưng đứng không vững nhưng khí thế không yếu ớt chút nào, ánh mắt nhìn Tịch Chu hung ác không gì sánh được. Tịch Chu thấy ánh mắt kia đột nhiên nổi hứng thú.



Một bữa cơm so ra còn không đáng giá bằng một tay thợ săn giỏi.



Tịch Chu mang theo ưng và thỏ giẫm nhẹ trên đất, phi thân rời khỏi.



Bóng dáng cậu sắc bén lại không kém phần phiêu dật, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe ra hào quang nhè nhẹ, da thịt trắng sữa óng ánh mịn màng giống như có thể bóp ra nước, mỗi khi lướt qua một phiến lá cây cũng không khỏi khiến người khác lo lắng cậu bị tổn thương.



Vẻ đẹp giống như một bức tranh được được vẽ tỉ mỉ.



Cách đó không xa, một người đàn ông oai hùng cưỡi hắc mã si mê nhìn bóng lưng của đứa bé trai tóc vàng, trái tim của hắn đập thình thịch lợi hại.



Đây là thiên sứ của hắn, đây là người yêu mà trời ban cho hắn!



Thân hình người đàn ông cao lớn, chỉ ngồi trên ngựa đã có khí thế cường đại của một người bễ nghễ thiên hạ, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị cường tráng, một đôi mày kiếm nghiêng nghiêng, con ngươi thâm thúy như sao, chỉ là lúc này, bên trong ẩn chứa nóng bỏng vô hạn.



Mắt thấy bóng dáng của Tịch Chu ngày càng xa, người đàn ông nặng nề đạp bụng ngựa muốn đuổi theo. Nhưng rừng rậm dày đặc không thích hợp để cưỡi ngựa, người đàn ông không thể làm gì khác hơn là nhảy khỏi ngựa, chạy theo.



Chỉ là tốc độ của hắn so ra căn bản kém hơn với đứa bé trai tóc vàng kia, chỉ có thể bất lực nhìn cậu biến mất trong tầm mắt của mình.