Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 66 : Phần đồng thoại – Vương quốc âm nhạc (5)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


Bọn họ đều biết kết cục của mấy vị hoàng hậu trong truyền thuyết kia là gì.



Tất cả đều chết oan chết uổng, nghe nói là bị quốc vương ăn.



“Chúc mừng bệ hạ!” Quan cận thị đi theo cao giọng hô lên, tất cả mọi người trong đại điện khom người xuống hô theo.



“Hì hì, Duel, tên em trai câm kia của ngươi sắp tiến vào hố lửa, ngươi không đi cứu nó à?”



“Nó không phải em trai ta, ta không có em trai phế vật như vậy. Có thể được quốc vương nhìn trúng là phúc khí của nó, chúng ta nên chúc phúc cho nó mới đúng.”



“Em trai ngươi có người anh trai hiểu lý lẽ như ngươi thật sự là hạnh phúc ha ha.”



Đám người trong đại điện nhỏ giọng thảo luận.



Ca giả trong đại điện lại hát một nhạc khúc cực kỳ lãng mạn, một chút màu hồng quanh quẩn xung quanh Tịch Chu và quốc vương.



Tịch Chu muốn lớn tiếng từ chối, nhưng hiện tại cậu là một kẻ câm không thể mở miệng, chỉ có thể nhíu mày xua tay để diễn tả ý nguyện của mình.



Người đàn ông nhìn thấy động tác của Tịch Chu, nhưng hắn không có một chút phản ứng, chỉ ôm vòng eo mềm mại của cậu, “Một tháng sau, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.”



Hoàng tử khom người nói, “Chúc mừng phụ vương!”



Ngay sau đó hoàng tử kéo tay cô gái xinh đẹp kia, trong mắt hai người đã tràn đầy tình ý đối với đối phương, “Phụ vương, con vừa gặp đã yêu cô gái xinh đẹp này, hy vọng có thể cùng cô ấy tiến vào lễ đường.”



“Được.”



Hoàng tử vui vẻ nói: “Tạ ơn phụ vương!”



Nam nữ xinh đẹp trong điện mặt xám như tro tàn, vì sao hoàng tử cao lớn đẹp trai lại không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trông bọn họ còn xuất sắc hơn cô gái kia!



“Chuyện đã tuyên bố xong rồi, yến hội có thể tiếp tục.”



Mặc dù quốc vương đã nói thế nhưng không ai muốn tiếp tục nữa, động lực lớn nhất của bọn họ đã biến mất, sao còn có tâm trạng ở đây ca hát nhảy múa.



“Thiên sứ xinh đẹp của ta, sau này em hãy ở lại hoàng cung, chờ khi cử hành hôn lễ ta sẽ để người nhà của em chuẩn bị thật tốt.” Quốc vương cơ thể cao lớn cường tráng nắm tay Tịch Chu, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay cậu.



Ánh mắt Tịch Chu lóe lên một cái, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, gật đầu.



Đây chính là thời cơ tốt nhất để cậu thực hiện nhiệm vụ, về phần muốn cử hành hôn lễ với cậu, ha hả.



Tịch Chu cười nhạt trong bụng.



Không đợi yến hội kết thúc, quốc vương đã dắt tay Tịch Chu ra khỏi đại điện tổ chức yến hội, đi về phía sau.



“Thiên sứ xinh đẹp, em tên là gì?” Người đàn ông dùng âm thanh trầm thấp thâm tình hỏi.



Bé trai tóc vàng có chút bứt rứt xấu hổ thoát khỏi tay của hắn, dùng thủ thế khoa tay múa chân một cái.



“Bệ hạ, vị tiên sinh này là người nhà Giles, ngài ấy tên Cordon.” Quan cận thị dừng lại một chút, “Vị tiên sinh đáng thương này bị chứng mất giọng, không nói được.”



“Đứa trẻ đáng thương của ta.” Trên gương mặt kiên nghị của người đàn ông lộ ra chút không nỡ, “Vậy nhất định là nhiều năm qua em đã em chịu không ít đau khổ.”
“Sao ngươi có thể đối xử với quốc vương bệ hạ như thế!” Quan cận thị cả giận nói.



Tịch Chu liếc hắn một cái, lãnh ý trong mắt giống như giá rét ngày đông.



Quan cận thị hơi cứng ngắc, tất cả lời nói chưa ra khỏi miệng đều bị chặn lại trong cổ họng.



Sắc mặt Tịch Chu lạnh lùng nghiêm nghị, làm một cái thủ thế với hắn.



Quan cận thị gần như không khống chế được bản thân lui ra ngoài.



Tịch Chu biết lực đạo của mình, cái bổ tay của mình lúc đó quả thật không nhẹ, chẳng qua đến bây giờ hẳn cũng nên tỉnh rồi.



Quả nhiên sau một lúc, người đàn ông đột nhiên mở mắt, sát khí bốn phía thật sự khiến nhiệt độ trong tẩm điện giảm xuống vài độ!



Hắn đứng phắt dậy, cơ thể buộc chặt như báo săn cường tráng, nguy hiểm cực độ.



Tịch Chu lạnh lùng nhìn hắn.



Ánh mắt của người đàn ông cũng dời tới trên người Tịch Chu, sắc bén tàn nhẫn lập tức trở thành nhiệt tình như lửa, sát khí trên người biến mất sạch sành sanh.



“Bảo bối, sao em lại ra tay độc như vậy, đến giờ cổ anh còn đau đó!” Người đàn ông nghiêm mặt sáp tới.



Tịch Chu đạp một cước lên ngực hắn, lực đạo thật ra không lớn, chẳng qua người đàn ông cũng thuận theo ngã ra đất lần nữa, từ đầu đến cuối vẫn nhìn Tịch Chu.



Tịch Chu cười nhạt, một chân giẫm lên ngực hắn.



Vừa nghĩ tới mấy hoàng hậu trước kia, lửa giận của Tịch Chu liền không nhịn được bốc lên hừng hực.



Nhất là khi thấy dáng vẻ của lão lưu manh này nhất định không phải luyện thành trong một hai ngày, tuyệt đối là một tên có kinh nghiệm phong phú!



Nếu người khác bị đạp lên ngực nhất định sẽ cảm thấy bị sỉ nhục, sớm đã nổi giận, nhưng lão lưu manh này lại sờ soạng bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu của Tịch Chu!



“Bảo bối, sao chân em lại lạnh như vậy, có phải mặc quá ít hay không, để ta giúp em ủ ấm.”



Vừa dứt lời, người đàn ông đã kéo vạt áo của mình ra, nhét chân Tịch Chu vào, còn thuận tiện che kín quần áo lại.



Không nói tới hiện tại Tịch Chu đang nổi giận đùng đùng, chân của cậu đã ấm áp hơn không ít.



Tịch Chu thoáng ngừng, cũng đạp chân còn lại vào.



Người đàn ông thuận thế cũng nhét cái chân kia vào trong quần áo mình, giúp cậu sưởi ấm.



“Bảo bối, em có thể nói cho ta biết vì sao em lại tức giận hay không?” Ánh mắt người đàn ông sáng quắc nhìn Tịch Chu.



Không hỏi thì còn may, người đàn ông vừa hỏi như vậy, Tịch Chu đã giận dữ tăng thêm lực đạo trên chân.



Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên qua cậu cảm thấy không thể nói là chuyện ức chế thế nào!



Tịch Chu thật sự không biết ngôn ngữ của người câm điếc, cho dù là Cordon cũng không biết, cậu chỉ có thể diễn đạt vài ý tứ đơn giản mà thôi. Hiện tại Tịch Chu muốn chất vấn tình sử lúc trước của người đàn ông, mấy thủ thế đơn giản làm sao đủ?!