Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 7 : Đứa trẻ đi lạc (7)

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


“Chu Chu dậy đi”, Dụ Cảnh ôm Tịch Chu mơ mơ màng màng ngủ trong chăn ra.



Tịch Chu mờ mịt mở to mắt ra, sau đó lại mờ mịt nhắm lại, mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.



Dụ Cảnh đối với cảnh tượng này đã thành thói quen.



Từ sau khi thời tiết bắt đầu trở lạnh, mỗi ngày Tịch Chu đều là bộ dạng này, gọi thế nào cũng không chịu dậy.



Hắn hết sức quen thuộc để Tịch Chu dựa vào trên người mình, cầm quần áo lên mặc vào từng món cho cậu. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê Tịch Chu vẫn khá dễ dụ, ít nhất Dụ Cảnh bảo cậu giơ tay liền giơ tay lên, khiến hắn mặc quần áo ngược lại không phải đặc biệt tốn sức.



Sau khi Dụ Cảnh mặc quần áo tử tế cho cậu lại kêu Tịch Chu hai lần nữa, Tịch Chu mới chậm chạp mở mắt ra.



“Anh –“, Tịch Chu xoa mắt hô một tiếng.



Dụ Cảnh buồn cười đỡ đầu nhỏ rơi xuống của Tịch Chu, hắn lại gần giở trò xấu thổi một hơi bên tai.



Tịch Chu lập tức run run một cái, mí mắt đã hạ xuống một nửa cũng lập tức nâng lên, bụm lỗ tai kinh ngạc khóc, “Anh lại làm chuyện xấu!”



Dụ Cảnh nhịn cười, đè một đống tóc dựng đứng lên trên đỉnh đầu của Tịch Chu xuống, “Đây không phải là để cho em tỉnh táo một chút sao.”



“Anh cứ trực tiếp gọi, em có thể tỉnh, đâu cần dùng đến cách đó”, Tịch Chu trừng hai mắt nhấn mạnh.



“Được”, Dụ Cảnh đầy miệng đồng ý, cười nói, “Ngày mai nhất định anh sẽ nhớ kỹ.”



“Anh nói rồi đó, không được đổi ý”, Tịch Chu hơi có chút hoài nghi.



“Ngày mai anh tuyệt đối sẽ không thổi hơi vào lỗ tai em nữa”, Dụ Cảnh nhìn vành tai xinh xắn của Tịch Chu có chút ngứa tay, nhịn không được sờ lên nhéo một cái.



Cảm giác thật tốt!



Tịch Chu bất mãn liếc hắn một cái, “Đừng bóp tai em, lỡ như bóp đến có lỗ thì làm sao bây giờ!”



Dụ Cảnh bất đắc dĩ, “Chu Chu đừng lo lắng, chuyện đó không đúng. Anh hỏi dì út rồi, lỗ tai phải đặc biệt đâm mới có, bóp vành tai sẽ không bóp thành lỗ tai đâu.”




“Yên tâm đi, dù không phải là giờ học thì anh tớ cũng không chơi đánh bi với cậu đâu”, Tịch Chu vỗ đầu vai đầu nồi úp nói.



“Vì sao?”, đầu nồi úp trợn hai mắt.



“Bởi vì đây là trò chơi của con nít, anh tớ mới không thích đâu”, Tịch Chu bĩu môi, “Này, đưa bi cho cậu, cậu chơi dở quá, sau này tớ sẽ dạy cậu chơi thế nào, nhất định khiến cậu đại sát tứ phương!”



Buổi tối.



“Hôm nay Chu Chu quen bạn mới hả?”, Dụ Cảnh bỏ một miếng quýt vào miệng Tịch Chu, giống như vô tình hỏi.



Tịch Chu nuốt quýt trong miệng xuống, có chút buồn rầu nói, “Miễn cưỡng xem là bạn mới đi! Chẳng qua đi theo bọn họ cảm thấy rất chán, chơi trò chơi đều rất rất con nít, không giống anh chút nào, nếu hai chúng ta có thể chung một lớp thì hay rồi.”



Dụ Cảnh cố gắng hết mức đè khóe miệng đang giương lên xuống, “Bọn họ cũng không thông minh bằng Chu Chu, Chu Chu nhường bọn họ một chút.”



Ban đầu Tịch Chu là dạng người khá lười biếng, sinh hoạt vô cùng không có quy luật. Trước lúc lên đại học có thể nằm trên giường lèo nhèo đến tắt đèn mới đi rửa mặt. Mà từ sau khi đến thế giới này, mọi vấn đề Dụ Cảnh đều quản lý cậu đặc biệt nghiêm, sau khi đến giờ ngủ cũng không để cho cậu xem TV dù chỉ một chút, kéo cậu đi tắm rửa mặt, chưa từng để Tịch Chu thiếu một trình tự nào.



Sau khi có người quan tâm, Tịch Chu không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời thét dài, lập tức cảm giác cuối cùng mình cũng sinh hoạt như một con người.



Nhưng đồng thời Tịch Chu lại có chút ưu thương, sợ rằng sau này bà xã mình cưới về cũng không thể nào nào dụng tâm hơn Dụ Cảnh, sau này rời khỏi Dụ Cảnh cậu sống thế nào đây QAQ



“Chu Chu ngủ ngon!”, cái môi mềm mại nộn thịt của Dụ Cảnh ấn lên trán Tịch Chu.



Tịch Chu che trán trừng mắt nhìn.



“Đây là hôn chúc ngủ ngon”, Dụ Cảnh mong đợi nhìn Tịch Chu, “Chu Chu không cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?”



Thấy ánh mắt sáng long lanh của Dụ Cảnh, Tịch Chu không thể chống đỡ, “bẹp” một ngụm hôn lên gò má Dụ Cảnh, “Anh ngủ ngon.”



Cảm nhận xúc cảm mềm mềm ấm ấm trên gương mặt, Dụ Cảnh không nhịn được cười cong mắt, ôm Tịch Chu vào trong ngực mình ngủ.



Em trai thật tốt!