Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 78 : Thế giới thứ năm - Duyên trong mộng (1)
Ngày đăng: 05:17 19/04/20
Đợi cặp mắt kia chậm rãi mở ra, Văn Hành chỉ cảm thấy hô hấp của hắn có chút nghẹn lại. Đó là một cặp mắt rất xinh đẹp, đen bóng như bảo thạch, thâm thúy mê người. Văn Hành ổn định lại tinh thần, vào lúc đôi mắt đó nhìn qua, chấp tay chào một cái, “Tại hạ vốn không có ý quấy rối, quả thật là vì lạc đường, nếu có mạo phạm chỗ nào xin thứ lỗi.”
“Ngươi là ai?” Giọng điệu lúc vừa tỉnh ngủ có chút mờ mịt.
Xuân phong phất thủy diện, ôn nhã nhập tâm đầu. (Gió xuân khẽ lướt qua mặt nước, ôn hòa thanh nhã đến tận tim)
“Tại hạ –“
“Thiếu gia, Quận vương thế tử phái người đưa thiệp mời tới.” Lão bộc khom người nói với Văn Hành.
Văn Hành mở mắt, nhìn thấy lão bộc vẫn có chút không bình tĩnh nổi. Hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ mi tâm, “Đưa đây.” Lão bộc đưa thiệp mời tới, Văn Hành mở ra, phát hiện là Quận vương thế tử bày tiệc rượu thưởng cúc, “Bẩm lại với thế tử, ta sẽ đến đúng giờ.”
“Vâng”, lão bộc khom người lui ra.
Văn Hành đứng dậy mặc quần áo, có chút thất thần, hắn lại nhớ tới chuyện vừa rồi — thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao? Đồng không mông quạnh cỏ cây tươi tốt mà tịch mịch, thạch trì sương mù lượng quanh, còn cả người tựa như thần tiên kia nữa. Tỉnh tỉnh mê mê, không thể phân biệt thật giả.
Chiếc giường khắc hoa làm từ gỗ trầm hương, cổ xưa xa hoa.
Tịch Chu có chút mông lung ngồi dậy, tầm nhìn lúc nãy rõ ràng thông thấu sáng sủa, hơn nữa cậu còn nhìn thấy một người nam nhân. Sao bây giờ trong nháy mắt lại đổi sang chỗ khác, chẳng lẽ cậu lại xuyên qua hay sao?!
Đến thời gian ăn trưa, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, một lão bộc bưng cơm đi đến, vừa bước qua bậc cửa đã bị người khác đánh một đòn nghiêm trọng ở sau gáy, ngã ra đất. Tay Dịch Quân có chút run rẩy, vô thức nuốt một cái, “Ta thật sự đánh lão ngất xỉu rồi.”
Tịch Chu cũng mắng thầm một tiếng, nhìn bàn tay đang không ngừng run rẩy nghiến răng, “Sao mi không nói cho ta biết điều khiển tay cho hắn sẽ có tác dụng phụ!”
Bạch hổ nằm sấp bên cạnh, lười biếng nâng mí mắt một cái, “Không kịp nói.”
Tuy Tịch Chu đã nói cho hắn biết phải đánh như thế nào, nhưng Dịch Quân quả thật là một ca nhi chân yếu tay mềm, mặc dù có nguyện vọng rất lớn nhưng lại thiếu thực tiễn, độ mạnh yếu không đủ lại thiếu chuẩn xác, nếu như không phải Tịch Chu vội vàng thế tay cho hắn, nói không chừng Dịch Quân còn khiến bản thân nghiêng ngã mấy lần.
“Ngươi còn đứng đây chờ gì nữa, còn không mau thay cậu phục của lão đi!” Tịch Chu tức giận nói.
Dịch Quân sững sờ đáp một tiếng, nhanh chóng cởi cậu phục của lão bộc kia ra, mặc lên người mình. Ngay sau đó lại dưới sự chỉ dẫn của Tịch Chu tìm một vài thứ đáng tiền, trong hộp trên bàn còn có chút bạc vụn, Dịch Quân cũng lấy theo. Có chức năng dò xét của hệ thống, Tịch Chu hướng dẫn Dịch Quân đến nơi vắng người, nhanh chóng đi tới cửa hông gần đó, chỉ là cửa đã bị khóa lại, nếu Dịch Quân muốn ra ngoài cũng không dễ dàng như thế. Hắn quan sát bốn phía, phát hiện ở góc tường có một viên gạch liền cầm lên đập vài cái lên ổ khóa cứng rắn, lúc mới bắt đầu không chính xác, đập cũng không có hiệu quả, cho đến khi Dịch Quân đập đến đau tay, khóa mới bị đập hỏng.
Dịch Quân lộ vẻ mặt vui mừng, đẩy cửa hông chạy ra.
Qua một lát, có người hầu thấy quá lâu mà lão bộc chưa trở về nên đến tìm người, lúc này mới phát hiện cửa phòng Dịch Quân có thể đẩy ra, lão bộc nằm trên đất, mà Dịch Quân đã sớm không thấy bóng dáng, sau khi vội vội vàng vàng bẩm lên trên, Dịch phủ một mảnh rối loạn.
“Nhanh đi tìm cho ta!” Một nam nhân trung niên có chút phát tướng hổn hển đập chén trà xuống đất, cả giận nói.