Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 84 : Duyên trong mộng (7)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


Hai người đối mặt với nhau, vẻ mặt Dịch Quân cực kỳ bình thản, nhưng khí thế lại không hề kém cạnh, Tả tướng quân nhìn một hồi, “Ngươi là đội trưởng của bọn họ sao?”



“Đúng vậy, tướng quân.”



“Tập hợp bọn họ và đội hai.”



“Vâng!”



Dịch Quân dẫn thủ hạ binh sĩ và đội hai cách đó không xa tập hợp cùng một chỗ, đội ngũ có tổng cộng hai mươi người, đứng trước mặt Tả tưởng quân, ai ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực.



“Hai đội đối chiến.” Mắt hổ của Tả tướng quân lướt nhanh qua, nói.



Một hàng binh sĩ của Dịch Quân lập tức chuyển hướng đi về phía sau, đứng đối diện với đội hai, mỗi đội lùi về sau ba bước, để lại khoảng không gian vừa đủ. Dịch Quân quát một tiếng chói tai, “Lên!” Binh sĩ tiểu đội bọn họ liền hô to xông về phía đối diện.



Người đánh với Dịch Quân là đội trưởng đội hai, dáng người nếu so sánh với Dịch Quân thì đúng là to lớn như một ngọn núi nhỏ, người nọ cũng là một nhân vật hung ác, từng cú hạ xuống đều đấm thấu thịt, Dịch Quân đã từng đối chiến với hắn không ít lần, không nói tới những trải nghiệm thê thảm lúc trước, kết quả mấy lần sau đều vượt qua lần trước, lần nào cũng khiến đội trưởng đội hai này không chiếm được chút hời nào, hai người đều khó phân thắng bại, đánh ngang tay.



Tình huống lần này lại có chút khác biệt, Dịch Quân càng linh hoạt hơn so với lúc trước, tốc độ phản ứng còn nhanh hơn không chỉ một chút, dĩ nhiên đối thủ không thể tóm được bóng dáng hắn, liên tục lượn quanh đến hoa mắt chóng mặt. Cuối cùng hắn thật sự không nhịn được nữa, có chút phiền não đánh một quyền về một hướng khác, chỉ là một quyền này lại khiến Dịch Quân bắt được sơ hở, đạp một cước bay ra ngoài. Cơ thể đội trưởng đội hai vốn không vững, hơn nữa còn bị một cước như thế, trực tiếp ngã chổng vó.



Đội trưởng đội hai vừa té xuống đất thì lý trí cũng quay về, chuẩn bị đứng dậy thay đổi tình thế hiện tại. Thế nhưng tốc độ Dịch Quân thật sự quá nhanh, nhanh chóng áp sát sau lưng hắn, khóa cổ họng hắn lại. Đội trưởng đội hai sao có thể dễ dàng nhận thua thế được, giãy dụa mãnh liệt, nhưng khác với suy đoán của hắn, chẳng hiểu sao sức lực của Dịch Quân lại cực lớn, hắn giãy dụa chẳng những không khiến bản thân thoát khỏi khốn cảnh mà ngược lại càng giãy càng bị Dịch Quân khóa chặt cổ họng, khiến hắn có chút khó thở.



Tuy hắn không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhận thua. Đợi đến lúc hai người đứng dậy, đội trưởng đội hai đã nhìn Dịch Quân với cặp mắt khác xưa, tên tiểu cá tử y như ca nhi này thật sự có chút đáng sợ, chỉ một thời gian ngắn không giao thủ đã tiến bộ nhanh đến vậy rồi.



Nhóm bọn họ là người cuối cùng kết thúc, những nhóm khác đã sớm cả người đầy bụi đứng bên cạnh xem rồi.



Sau khi Dịch Quân và đội trưởng đội hai đi về phía Tả tướng quân hành lễ một cái, Tả tướng quân chỉ tay vào Dịch Quân, trầm giọng nói, “Ngươi lại đây.” Trong mắt Dịch Quân lóe lên một chút nóng lòng muốn tỉ thí, bước lên một bước dài. Tả tướng quân cởi khôi giáp trên người ra giao cho phó tướng của mình, đứng giữa sân, “Thử một trận xem.”



“Tướng quân, đắc tội.” Dịch Quân chắp tay, dùng khí thế như sét đánh xông tới. Dịch Quân ra tay cực nhanh, nhưng Tả tướng quân cũng không phải đội trưởng đội hai, động tác của Dịch Quân căn bản không thoát khỏi mắt hắn, vừa ra tay đã bắt được cánh tay đánh tới của Dịch Quân, thuận thế hắn xông tới xoay người ném qua vai một cái, Dịch Quân bị nện mạnh xuống đất.



Sau lưng đau nhức khó chịu một trận, nhưng Dịch Quân ngay cả rên một tiếng cũng không kịp, lập tức lăn một vòng tránh khỏi trọng quyền của Tả tướng quân.



“Bên trái, tiếp quyền.” Trong đầu Dịch Quân xuất hiện một giọng nói, Dịch Quân không thèm nghĩ ngợi chút nào cứ dựa theo giọng nói đó mà làm, một trọng quyền cứ thế bị Dịch Quân đỡ được. Đám người vây xem đều có chút giật mình, bọn họ không ngờ rằng một kích này của Tả tướng quân lại bị cản được, ngay cả bản thân Tả tướng quân cũng kinh ngạc trong nháy mắt, chẳng qua một giây sau đã quất chân tới.


“Vị đại nhân này có chút tương tự với một người bạn cũ của ta, tại hạ cho rằng có thể bọn họ là huynh đệ, vậy nên muốn hỏi thử hành tung của hắn.” Văn Hành lễ độ nói.



Sắc mặt Dịch Quân thay đổi trong nháy mắt, chẳng qua nhanh chóng bình tĩnh lại, cho dù người này có quen biết đệ đệ mình thì sao, bọn họ đang ở xa Án trấn, chỉ cần mình một mực phủ nhận, chẳng lẽ bọn họ sẽ vì một suy đoán mà động chạm đến thiên phu trưởng hay sao?



“Không biết bạn cũ của Văn đại nhân tên là gì?” Tả tướng quân hỏi.



Văn Hành thấy không thể nói chuyện trực tiếp với Dịch Quân cũng không cố chấp, chậm rãi nói, “Tịch Chu.”



Từ lần từ biệt lần trước trong mộng, đã hơn một tháng trôi qua, cho dù Văn Hành có làm thế nào cũng không thể tiếp tục vào trong mộng, ba lần gặp gỡ ngắn ngủi đó, trong lúc vô tình người nọ đã tiến vào chỗ sâu lòng mình, khiến bản thân ăn ngủ không yên. Một tháng này, mỗi lần Văn Hành đều ôm theo chờ mong đi vào giấc ngủ, nhưng nỗi buồn vô cớ sau khi tỉnh lại chỉ có mình hắn biết.



Lúc nãy trong yến hội vừa nhìn thấy Dịch Quân, Văn Hành đã giật mình cho rằng hắn là người trong mộng của mình, gần như thất lễ. Chỉ là trong chốc lát, Văn Hành đã có thể xác định bọn người là hai người khác biệt, ngoại trừ tướng mạo giống nhau, những điểm khác lại không có chỗ nào tương tự. Chỉ là hai người giống nhau đến thế, sao hai người bọn họ lại không liên quan đến nhau được?



Dịch Quân nghe thấy thế cũng cả kinh, Tịch Chu, đây không phải là tên của người thần bí đã trợ giúp hắn sao?



“Ngươi quen Tịch Chu?” Dịch Quân không nhịn được giật mình hỏi.



Văn Hành gật đầu, bàn tay giấu trong tay áo hơi nắm lại, “Hắn rất quan trọng với ta, chỉ là gần đây vì ngoài ý muốn mà không biết tung tích của hắn, nếu có thể báo cho biết, ta vô cùng cảm kích.”



Tả tướng quân nhìn về phía Dịch Quân, “Cho ngươi thời gian một chén trà nhỏ.”



“Vâng!”



Dịch Quân theo Văn Hành trở lại tửu lâu, tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống. Trong lòng Dịch Quân âm thầm gọi to tìm Tịch Chu, “Ngươi đâu rồi?”



Lúc này Tịch Chuu đã đi vào giấc ngủ lại bị Dịch Quân gọi, đôi mắt buồn ngủ mê man bò dậy, mang theo một chút không vui vì bị kêu tỉnh từ trong mộng đẹp, “Sao thế?”



“Ở đây có một người nói quen biết ngươi.”



Tịch Chu sửng sốt, tỉnh táo không ít, theo mắt Dịch Quân nhìn ra ngoài, quả thật nhìn thấy một người.



Phong lưu phóng khoáng, long chương phượng tư. (chương là tài hoa, phượng chỉ dung mạo, ý nói người phong thái xuất chúng)