Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 87 : Duyên trong mộng (10)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


Tịch Chu không biết hiện tại cuối cùng là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy cơ thể mình có chút dị thường. Cậu nhìn xuống người mình, kinh ngạc phát hiện cánh tay nhỏ bé bụ bẫm.



— Đây là?



Tịch Chu muốn đứng lên tìm một cái gương, nhưng không khống chế được cơ thể của mình, rầm một cái liền té xuống đất. Cậu cảm thấy hơi choáng váng, mà lúc này cơ thể cậu lại bị hai bàn tay bế lên. Tịch Chu ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú được phóng đại gấp mấy lần của Kê Hạo, cặp mắt thâm thúy đen kịt để lộ ý cười.



Trên trán in lên một chút ấm áp.



Tịch Chu nhắm mắt đẩy Kê Hạo hôn trán mình ra, tuy cậu cũng rất thích Kê Hạo, nhưng dùng trạng thái hiện giờ thì… thật sự có chút khó chịu.



“Đây là chuyện gì xảy ra?” Tịch Chu lên tiếng, kết quả lại là giọng trẻ con ngây thơ non nớt, bản thân lập tức nổi giận.



“Ngọc khuyết mang linh tính, có thể hóa thành hình người.” Thanh âm trầm thấp của Kê Hạo mang theo ý cười.



“Cho dù có thể biến hóa cũng là do nó biến, sao ta lại biến thành viên ngọc khuyết này?” Tịch Chu nhìn cánh tay nho nhỏ mềm mại của mình, có chút bực tức nói.



Kê Hạo cười nhạt bế Tịch Chu ra ngoài, nhìn cậu thật sâu, “Nó chính là ngươi.”



Tịch Chu nghe không hiểu, nhưng Kê Hạo không giải thích nữa, ôm cậu bắt đầu đi khắp nơi ngắm cảnh.




Đợi sau khi đạo lôi kiếp thứ tám mươi đánh xuống, Kê Hạo đã không còn hình người, không có một chút ý thức nào.



Mắt thấy đạo lôi kiếp thứ tám mươi mốt lặng yên ngưng tụ, uy áp to lớn khiến người ta kinh sợ, không dám hô hấp. Ngay lúc lôi xà dữ tợn kinh khủng sắp đánh xuống, Tịch Chu kêu to một tiếng, muốn gọi thần trí của Kê Hạo trở lại, nhưng hắn lại không có một chút phản ứng. Khi Tịch Chu ý thức được, cơ thể cậu đã xông tới rồi.



Cơ thể tứ chi thấp bé biến thành một viên ngọc khuyết óng ánh trong suốt, lao về phía lôi kiếp dữ tợn đang giáng xuống, ngăn cản trên đầu Kê Hạo.



Một tiếng nổ vang rung trời, màu xanh biếc lan tỏa khắp không gian.



Kê Hạo đang thờ thẫn ở chốn nào hốt hoảng mở mắt, chỉ trong một thoáng lại thấy được xanh biếc đầy trời, cùng với mảnh vụn trong suốt của ngọc khuyết.



Hai mắt Kê Hạo cho dù từng gặp phải sinh tử cũng đều bình thản, lúc này lại ngập tràn hoảng sợ. Hắn gào thét, trong đôi mắt đen hiện lên đầy tơ máu. Kiếm quang đại thịnh, lôi kiếp khủng bố vốn còn hơn phân nửa cứ như vậy tiêu tán giữa không trung.



Mây đen u tối nặng nề tản đi, trời cao xanh thẳm, một mảnh sáng sủa.



Cửu cửu trọng kiếp đã qua, Kê Hạo đã đạt được tiên linh chi thân, cơ thể tràn đầy tiên khí, trong đầu không cần một ý niệm đã có thể thay đổi hình dạng, thoát khỏi cả người cháy đen kinh khủng. Nhưng hắn không làm vậy, Kê Hạo chỉ quỳ một chân trên đất, vẻ mặt đờ đẫn.



Vụn ngọc trên đất đang chậm rãi lơ lửng, tập hợp lại một chỗ.