Khói Bếp Ven Hồ

Chương 19 :

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Lúc Mai Sóc trở lại, Lâm Xước vừa vặn thêu xong một con uyên ương, đỉnh màu xanh lá cây, lông chim ba màu hồng vàng cam, phía dưới còn có chút hoa văn sóng nước.



Hắn để khung thêu qua một bên, tiến lên muốn nhận lấy bao bố trong tay nàng, Mai Sóc đưa cho hắn một bao nhỏ nhất trước mặt. Hắn kéo bao bố, xê dịch đi tới phòng bếp, tiếng vang bao bố kéo lê trên mặt đất lẹt xoẹt. Mai Sóc nhìn động tác của hắn không nhịn được cười khẽ, đi ở phía sau hắn vào phòng bếp.



“Tiểu Xước Nhi, dáng vẻ này của ngươi giống với Tiểu Quai.”



Tay Lâm Xước để bao bố xuống đột nhiên run lên, Tiểu Quai? Nàng, hình như nàng từng gọi hắn như vậy. Nàng là cảm thấy hắn rất giống với người khác sao? Mà người nọ, có thể để cho nàng kêu Tiểu Quai thân mật như vậy.



Không biết vì sao, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy buồn buồn, thật khó chịu.



Nàng đi theo phía sau hắn, xếp một chút còn dư lại cất xong, “Nó lúc nào cũng sẽ cắn túi, chạy thụt lùi về phía sau, chỉ là nó có bốn cái chân kéo chạy.”



Lâm Xước ngẩn ra, giương mắt sững sờ nhìn nàng, cắn, còn bốn cái chân?



“Nó, nó là...”



“Lúc ta còn nhỏ từng nuôi một con chó nhỏ.” Mai Sóc cúi đầu, nhìn thẳng hai mắt của hắn, ý cười đầy mặt, “Biết không? Ngươi có một đôi mắt sạch sẽ giống như nó.”



Thường thấy tình người ấm lạnh, thường thấy ngươi lừa ta gạt, thường thấy gặp dịp thì chơi, ngọt bùi cay đắng đều ở trong lòng. Sở dĩ nàng trốn nhà, chính là vì cuộc sống thật đơn giản như vậy, về phần gặp gỡ hắn, đó là ông trời ban ân tốt nhất.



Nàng lại cảm thấy hắn giống như con chó, mặc dù hắn rất thích con chó nhỏ, nhưng cũng không thể nói móc người ta như vậy. Lâm Xước khẽ nhướng mí mắt, khóe miệng mấp máy, xoay người không để ý tới nàng nữa.



Mai Sóc nhìn bóng lưng của hắn, đứng thẳng người, biểu đạt ngây ngô giống như kẻ ngu, Tiểu Xước Nhi, cái này, đây coi như là đang làm nũng với nàng sao?



***


***



Ngày hôm sau, quả nhiên lại bắt đầu rơi tuyết xuống, hơn nữa có lẽ còn lớn hơn so với trận trước kia, cách quãng chưa có ý ngừng lại hoàn toàn, thời tiết càng thêm lạnh lẽo. Thật ra thì băng kết trên mặt hồ đã có thể chịu đựng người đi qua chạy lại ở phía trên, chỉ là bình thường cũng sẽ không có người dám đi chạy, nếu lúc nào đó rạn nứt, ngã vào hồ nước lạnh như băng này, đúng là nửa cái mạng cũng sẽ không còn.



Trên đường chất đầy tuyết đọng, chỗ bị giẫm thật sự thì tuyết đọng kết thành băng, đi bộ cũng trở nên rất khó khăn, không cẩn thận sẽ trượt chân.



Sáng sớm thức dậy, trên mái hiên cũng treo lên băng óng ánh trong suốt, gõ xuống rồi đun nóng trực tiếp cũng có thể dùng để uống.



Lâm Xước rửa sạch vại lớn, nấu nhừ đậu nành bắt đầu làm tương, mỗi ngày mốc meo mọc ra lên thì phải cạo đi ngay, lên men hơn nửa tháng, đợi đến lúc lễ mừng năm mới là có thể dùng để nấu ăn, hoặc là dùng bánh màn thầu hấp chấm ăn.



Lúc xế chiều, Mai Sóc bèn ôm hắn ngồi ở trước bàn biết chữ, có lúc hắn cũng có cảm giác, hình như thời gian hắn ngồi cái ghế nàng mới làm ra kia còn không dài bằng thời gian ngồi ở trên chân nàng.



Rút sa trên người của hắn rất chậm, lần đầu tiên cách ba ngày mới rút ra toàn bộ đấy, từ từ trở thành cách ngày ấn một lần, sau đó nàng dùng sừng trâu nước làm một miếng cạo gió. Nhìn hắn cắn môi, dáng vẻ đau lại vừa cứng rắn chịu đựng không chịu kêu thành tiếng, nàng đều đau lòng đến tột đỉnh, nhưng không có biện pháp, nhắm mắt từ từ gia tăng sức lực.



Trong phòng bếp ngoài miệng nương nương táo thần bị dán lên kẹo mạch nha viên, không để cho bà ấy có thể lên trời tố cáo. Lâm Xước luôn thích nhìn ngơ ngác, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nhà các nàng có thể có chuyện gì để cho bà ấy đi tố cáo?



Mắt thấy, đã đến 29, đêm năm thiếu. Ở trong phòng bếp Lâm Xước chưng bánh màn thầu hấp bánh ngọt, Mai Sóc lại ngồi ở nhà chính làm đi làm lại.



Tranh tết đã dán ở trên tường, chữ Phúc cũng dán ở trên phía ngoài cửa, nhưng nàng lại không nghĩ ra được nên viết câu đối xuân gì. Nàng vốn cũng không phải là văn nhân thư sinh gì mà phải tùy tiện viết một bộ chứ, nàng lại mất hứng, đây chính là năm đầu tiên nàng và Tiểu Xước Nhi trải qua cùng nhau.



Đang suy nghĩ, Lâm Xước đi ra từ trong phòng bếp, cầm trong tay gần nửa miếng bánh hấp nóng hầm hập, đi tới trước người của nàng, ánh mắt mong đợi nhìn nàng, “A Sóc, ngươi hãy thử xem, đủ mềm chưa? Có thể quá ngọt rồi hay không hả?” Nàng đến gần tay của hắn rồi cắn, ngước mắt nhìn hắn, trong miệng nhai bánh hấp có một chút ngọt, cũng không biết thế nào, lại quỷ thần xui khiến đặt bút, “Mi đại sinh xuân điểm ngạch trang, tiêu tửu ánh nhân kết trâm phát*“.



(*): than vẽ lông mày trang điểm trán xuân mới, tiêu rượu ánh người kết trâm tóc. (vốn thơ có hạn “眉黛生春点额妆, 椒酒映人结簪发”, ai bít chỉ giùm nhé)



Vung lên mà hoàn thành, Lâm Xước cầm giấy đỏ, bèn thay nàng thoa bột nhão dán lên trên cửa. Có lẽ là nàng hoàn toàn không nhớ, đúng lúc này nàng không phải đang viết câu đối đám cưới dùng thành thân, mà là muốn viết câu đối xuân.