Khói Bếp Ven Hồ

Chương 29 :

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Hai con chim ưng biển nhỏ này lớn lên rất nhanh, vẫn chưa tới nửa tháng đã lớn hơn một vòng, lông vũ dần dần trở nên cứng, sức ăn cũng càng ngày càng lớn, vừa bắt đầu còn muốn lấy thịt cá vụn cho ăn, hiện giờ cá nhỏ đều là từng con từng con, ngước đầu lên liền nuốt mất.



Mai Sóc xách theo giỏ cá, ống quần bởi vì bị thấm ướt, vén lên trên bắp chân nhỏ, còn chưa về đến cửa nhà đã gặp được Lâm Xước chạy tới phía nàng, nàng đưa tay đỡ hắn, "Sao thế?"



"Cá không còn, bọn nó đói bụng."



Mai Sóc nhếch lông mày lên, "Hết cả rồi?"



"Ừ, đều ăn hết rồi."



Nàng đều để lại cá nhỏ hai ba tấc đút cho hai con chim ưng biển này ăn, tính ra trước kia cũng giữ lại rất nhiều, nàng đưa giỏ cá trong tay cho hắn, "Chọn con nhỏ cho ăn."



"Ừ."



Hắn xách giỏ cá lên, thân thể lại nặng trĩu xuống, Mai Sóc cười lại nhận trở về, "Để ta cầm đi."



"A Sóc, ta cảm thấy bọn nó lớn lên không giống chim ưng biển."



"Bởi vì không phải chim ưng biển bình thường, lớn lên tự nhiên không giống lắm."



Nàng đẩy cửa ra, một con chim lông xám tro vỗ xào xạc bay lên, mở ra hai cánh, trực tiếp đụng về phía trên mặt nàng, Lâm Xước vội vàng giơ tay lên đón qua, chim này dừng ở trên cánh tay hắn, "Còn có một con đâu?"



"Chỗ đó, Tiểu Xác luôn thích đậu ở trên xà nhà."



"Đừng để cho nó ị cứt chim ở trong nhà là được."



"Mới sẽ không, Tiểu Xác và Tiểu Quy cũng biết, nếu làm dơ ở trong phòng ngươi sẽ đánh bọn nó."



Lâm Xước ngồi xổm người xuống bắt con cá nhỏ, trơn nhẵn không lưu dấu tay rơi trên mặt đất, chim ưng biển trên cánh tay nhanh chóng mổ lên nuốt xuống bụng, con trên xà nhà kia cũng bay xuống, đậu ở trên giỏ cá, hai cái móng vuốt quắp mép, đầu đã sắp vói đi vào.



"Đi." Mai Sóc đưa tay xách giỏ cá lên, "Nếu ngươi cho nó ăn tất cả, ta cũng không cần đi họp chợ ngày mai."



Cho ăn cá xong, Lâm Xước ngồi ở trước bàn, mắt to trừng mắt nhỏ với hai con chim này, Mai Sóc vuốt vuốt đầu của hắn, "Ngươi luyện ưng thì luyện, chớ mệt nhọc."



"Ừ, ta biết rõ."



Mai Sóc đi tới sân sau, tuy chim ưng biển không thể coi là ưng, dù sao cũng là loài chim dữ, nàng không biết luyện ưng nhưng cũng từng nghe nói, muốn ưng hoàn toàn nghe lời, chỉ cho ăn là không đủ mà phương pháp luyện ưng chính là nhìn thẳng vào mắt với nó, khiến nó hoàn toàn thần phục. Nghĩ đến ánh mắt trong suốt mềm mại của Lâm Xước, nàng cười thầm lắc đầu, ánh mắt một chút khí thế cũng không có này thật sự được không?



Cũng may hai con chim này vừa sinh ra thấy chính là hắn, bắt đầu đã rất kề cận hắn, chính là phải cho bọn nó biết chủ nhân muốn làm cái gì, còn cần bỏ chút thời gian.
"Ừ, tự con nhìn."



Khâu La đi tới trước cửa sổ nhìn theo phương hướng đầu ngón tay Khâu Mạt chỉ, lại là nàng ta.



"Ta nên viết lá thư cho Tề Minh." Nàng xoay người trở lại trước cái bàn tròn, Khâu La đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi, "Người mà Minh di muốn tìm chính là nàng sao?"



"Không sai."



"Nàng kia, chính là Tam Thiếu Mai gia nghe nói chạm trổ đệ nhất thiên hạ kia?"



"Đúng vậy." Khâu Mạt đứng lên, "Hôm nay mẹ không uống trà cùng con, ta phải trở về viết thơ cho Tề Minh."



"Được, mẹ đi trước đi." Đầu ngón tay hắn đánh vòng ở mép ly trà, thì ra nàng chính là Tam Thiếu Mai gia.



***



Vừa dựa vào tường, vừa dựa vào hàng rào, trong miệng Mai Sóc cắn sợi dây, đang buộc  cái giá, Lâm Xước đứng ở một bên, muốn giúp một tay lại không giúp được cái gì, trên bả vai bên cạnh đậu con chim ưng biển được gọi là Tiểu Quy.



"Tại sao hôm nay ngươi không đi đánh cá?"



Nàng dành ra một cái tay kéo sợi dây cắn ở trong miệng ra, "Nghỉ một ngày." Nàng ngẩng đầu lên, "Ta xin mày xuống có được hay không? Biết mày có thể bay, bộ dạng mày đậu như vậy làm sao ta làm?"



Lâm Xước cười ngón út tay phải cuộn lại đưa đến khóe miệng nhẹ nhàng thổi một hơi, một con chim ưng biển khác cũng bay đến trên vai hắn, "Ta phát hiện trên đầu bọn nó còn có trong cổ bắt đầu mọc lông vũ màu trắng."



"Cho nên gọi là chim cốc mặt ngọc chứ sao."



Nàng buông tay ra, vỗ vỗ cái giá, "Không sai biệt lắm, hạt giống đâu?"



"Chủ quán kia nói gieo giống ra quả nho không ngọt, bảo ta dùng cành ngắn trồng."



"Cũng được."



"A Sóc, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta làm là được." Hắn vỗ vỗ hai con chim trên vai, một con rất nhanh bay đi, đậu ở trên hàng rào, một con khác lại không chịu động. Mai Sóc đi lên trước đưa tay phải ra, nó vẫn không nhúc nhích, "Cho mày đậu là tốt lắm rồi, còn chọn." Nàng duỗi tay muốn tới bắt, con kia cũng hoạt động bay khỏi.



Mai Sóc liếc mắt, "Cũng biết quấn người, lúc nào nuôi mập thì ta giết hầm cách thủy canh chim uống." Vừa cúi đầu, vừa đối diện ánh mắt kinh ngạc của Lâm Xước quay người lại ngồi chồm hổm trên mặt đất.



"Ta đùa giỡn." Nói thì nói như thế, nàng vẫn là hung tợn trợn mắt nhìn hai con chim này một cái, quấn hắn cả ngày, sức ăn còn càng lúc càng lớn, hại cá mà nàng có thể cầm đi bán càng ngày càng ít, thời gian đánh cá mỗi ngày cũng đành phải không ngừng dài thêm. Liên luỵ, thời gian ở cùng Tiểu Xước Nhi lại càng ngày càng ngắn.