Khom Lưng

Chương 15 : Ngụy Hầu nổi giận

Ngày đăng: 15:56 30/04/20


Chuyển ngữ: Mon Mon



Biên tập: Tiểu Sên



Trong tâm trí của Trần Thuỵ bây giờ tràn ngập bóng hình của Tiểu Kiều, vừa xuống tường thành liền nhanh chóng tới phủ Thái Thú, ra lệnh lập tức trang trí hỉ đường để hắn thành hôn với Tiểu Kiều.



Với tính cách hắn, thì nữ tử mà hắn ưng ý rơi vào tay hắn cũng giống như dê vào miệng cọp, mặc hắn xâu xé, làm gì có chuyện hắn nhân nhượng? Chỉ là lần này không biết tại sao không thể ra tay tàn nhẫn với nàng được, thầm nghĩ đợi thêm một ngày nữa cũng chả sao, chờ bái đường thành thân xong, bất luận nàng có muốn hay không đều đã là người của mình, lúc đó lại lấy ra vật nam nhân hoành tráng, cho nàng nếm thử bản lĩnh của hắn, còn sợ nàng không khuất phục hay sao!



Hôm đó hắn an bài lính canh tường thành, đem những chức vụ quan trọng như hộ quân và giáo uý giao cho những người thân cận của mình, sau đó không quản chuyện khác nữa, chỉ lởn vởn trước mặt Tiểu Kiều,  không ngừng sai người dâng vàng bạc châu báu  tới  để lấy lòng nàng. Đến hôm sau, khi mặt trời gần xuống núi thì mọi thứ đều được sắp xếp ổn thoả, phòng tân hôn cũng được trang trí hoàn mỹ, Trần Thuỵ sốt ruột đợi đến giờ lành, sai người đến phòng ép Tiểu Kiều ra để tiến hành hôn lễ. Bỗng cấp báo truyền đến, mật thám phát hiện ngoài thành 30 dặm có đội quân đang tiến tới, dường như là quân của Nguỵ Thiệu, rất nhanh sẽ tiến  đến cửa thành.



Không ngờ Ngụy Thiệu hành quân lại nhanh đến thế, Trần Thụy đành tạm dừng hôn lễ, lệnh cho mật thám đi dò tin, mật thám trở về báo rằng chỉ còn cách cổng thành chưa tới 10 dặm.



Trần Thụy tức giận chửi Ngụy Thiệu đã phá hủy chuyện tốt của mình, nhanh chóng cởi bỏ hỉ phục, sai người mang áo giáp  khoác lên người, tay cầm  họa kích, đang hăng hái chuẩn bị dẫn quân ra ngoài đối địch thì chợt nhớ điều gì đó, chần chờ một lát, hắn xoay người chạy nhanh về phòng, mở cửa ra, nói với Tiểu Kiều: “Mỹ nhân, tên Ngụy Thiệu tự mình tới đây nộp mạng, dám phá chuyện vui của chúng ta! Nàng đợi ta, chờ lát nữa ta ra ngoài giết chết hắn, đợi ta đánh thắng quay về sẽ tiếp tục cùng nàng bái đường.”



Nói xong liền lấy dây thừng ra trói tay chân của Tiểu Kiều lại, cuối cùng bế nàng đặt lên giường, luôn miệng an ủi: “Mỹ nhân đừng trách ta thô lỗ, thực sự là ta không yên tâm với nàng. Chỉ sợ ta không ở cạnh nàng, lỡ nàng nghĩ quẩn làm chuyện dại dột, lúc đó ta hối hận cũng muộn rồi! Nàng chịu khó một chút, ta đi rất nhanh sẽ quay lại.” Nói xong thả mùng xuống, xoay người đi ra, dặn bà vú già đứng ngoài cửa canh gác. Sau đó hắn chạy tới cửa thành, điểm chọn binh tướng, leo lên ngựa, dựng cờ, phi ngựa dẫn đầu đoàn quân hùng hậu ra khỏi cửa thành, uy phong lừng lẫy, chờ Ngụy Thiệu tới.



Ngụy Thiệu hành quân tới, trên đường sớm có mật thám báo cáo tình hình cặn kẽ, biết được Trần Bàng đã bị Trần Thụy chế ngự, tướng lĩnh của Thạch Ấp đã thay đổi, Trần Thụy cũng xếp quân dàn trận ở ngoài thành, nghêu ngao tuyên bố muốn cùng mình quyết đấu một trận phân cao thấp, hắn liền nhanh chóng tới tiến về phía thành, cách mấy dặm, xa xa đã thấy thành trì phía trước, hai quân tao ngộ.



Ngụy Thiệu nhìn phía đối diện, Trần Thụy đang ngồi  trên lưng ngựa, tay cầm họa kích, hai bên là bốn tên kiện tướng, phía sau cờ xí tung bay, trên thêu chữ Trần to bằng cái đấu, phấp phới trong gió, oai phong lẫm liệt. Trần Thụy thúc ngựa phóng lên, hướng về Ngụy Thiệu ngạo mạn lớn giọng khiêu khích.



Nguỵ Thiệu coi như không nghe thấy, chỉ lấy ra Song cơ quán hổ thiết cung của mình, sau khi đã ngắm chuẩn, vận sức kéo cung, hướng về phía của Trần Thuỵ bắn ra 3 tên liền.




Hắn nhìn đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì.



Lát sau, hắn nói từng chữ rõ ràng, nhưng ngữ khí lại vô cùng bình thản, dường như không mang bất kì trăn trở nào: “Truyền lệnh ta xuống, giết Trần Bàng, nam nhân trong nhà giết chết, nữ nhân thì bắt làm doanh kỹ, chôn sống lính tốt, không chừa một ai”.



Công Tôn Dương kinh hãi, liếc hắn một cái. Thấy trong mắt hắn nhuốm màu đỏ rực, ánh mắt chứa đầy sát khí, lập tức bước lên khuyên ngăn, còn chưa mở miệng, Nguỵ Thiệu đã nói: “Tiên sinh không cần nhiều lời, ý ta đã quyết.” Giọng nói lạnh như băng.



Công Tôn Dương đang do dự, bỗng sau lưng lại có một giáo quan chạy đến, sắc mặt hắn vui mừng, từ xa đã hét lớn: “Quân hầu! Đã tìm thấy Nữ quân! Đã tìm thấy Nữ quân! Nữ quân ẩn thân trong chuồng ngựa!”



Công Tôn Dương vui mừng, lập tức chạy lên hỏi cho ra lẽ, giáo quan báo rằng, Nữ quân bình an vô sự, chỉ là hai cổ tay bị bỏng nặng, đã được đưa đến nơi an toàn.



Công Tôn Dương lại thuật lại một lần, nhìn vẻ mặt Nguỵ Thiệu, khuyên nhủ: “Chúa công! Không thể giết Trần Bàng, giữ lại còn có thể dùng, những binh sĩ Thạch Ấp còn lại cũng đã đầu hàng chúa công, chôn sống là điều không hay, mong chúa công suy nghĩ lại.”



Công Tôn Dương nói xong, thấy Ngụy Thiệu dù chưa gật đầu nhưng cũng không lên tiếng, thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một chút, lại khuyên: “Nữ quân bình an là tốt, chỉ là lần phong ba này đã phải chịu nhiều sợ hãi. Chúa công sao không đi thăm Nữ quân? Việc còn lại trong thành cứ giao cho thuộc hạ.”



“Phiền tiên sinh phái quân y đến trị thương cho nàng, sai thêm người canh gác cho tốt, không được xảy ra sai sót gì. Ta còn có việc, đi trước đây.”



Nguỵ Thiệu nói xong liền xoay lưng bước đi.



Công Tôn Dương nhìn theo bóng lưng Ngụy Thiệu, khẽ lắc đầu, quay lại dặn dò thuộc hạ.