Khom Lưng

Chương 20 : Ở chung

Ngày đăng: 15:57 30/04/20


Chuyển ngữ: Mèo lang thang



Phủ đệ Ngụy gia ở đây vừa có sự nguy nga khí khái của thế gia đại tộc phương Bắc, vừa được kiến thiết theo lối Công Hầu. Cửa lớn mở ba gian, bên trên là mái nhà lối Hiết Sơn [1] tầng tầng lớp lớp, bên dưới là nền đá cẩm thạch vững chắc, xà nhà mô phỏng theo hoa văn Quỳ Long làm điểm chính, trước cửa là một đôi nộ sư bằng đồng thau cao ngang ngửa nửa người. Tiền đường rộng lớn, hậu trạch phân chia bằng tường viện, sân viện nằm chính giữa, bố cục tổng thể vừa thoáng đãng lại vô cùng sáng sủa.



[1] Hiết Sơn: một dạng kiến trúc mái cổ của Trung Quốc. Hiết S ơn c òn gọi là Cửu Tích vì có 9 đường mái (1 chính tích, 4 thùy tích, 4 thang tích).



Người có địa vị tối cao ở Ngụy Gia như vậy chắc chắn chính là người đang ở Vô Chung thành lúc này- Từ phu nhân. Cư của Từ phu nhân ở hướng chính bắc, lúc này không người ở. Mẹ Ngụy Thiệu Chung thị ở phía đông, Tiểu Kiểu được sắp xếp ở Tây Phòng.



Tây Phòng được gọi là “Phòng”, thực ra là một sân viện độc lập không nhỏ, qua hai ngưỡng cửa, đi qua sân lớn và sương phòng trái phải hai bên, cuối cùng mới tới nơi riêng tư nhất là phòng ngủ, nhĩ phòng sân vườn, tất cả đều đầy đủ.



Tỳ nữ ở Tây Phòng có khoảng chừng mười người, bây giờ đều ra ngoài cửa lớn quỳ nghênh đón Tiểu Kiều, cung kính gọi nàng một tiếng Nữ Quân.



Mặc dù lần này trở về không báo trước, nhưng phòng trong phòng ngoài đều sạch sẽ ngăn nắp, bên trong phòng ngủ không vương một hạt bụi.



Từ nay về sau, Tiểu Kiều sẽ phải sinh sống lâu dài ở nơi này.



Khi Xuân Nương sắp xếp hành trang cùng thị nữ, Tiểu Kiều đã để ý thấy trong phòng có mấy bộ quần áo đàn ông và một số vật dụng hàng ngày.



Xem ra trước nay khi Ngụy Thiệu ở nhà, ngày thường hắn cũng ở tại đây.



Khi còn ở Tín Đô, ngay trước mặt Chung bà bà, Ngụy Thiệu đã công khai ở riêng với mình, không hề có ý muốn che giấu, có thể thấy hắn hoàn toàn không quan tâm tới việc người nhà sẽ nhìn nhận như thế nào về mối quan hệ vợ chồng giữa hai người bọn họ. Hơn nữa hắn vẫn luôn tỏ rõ thái độ khinh thường trước sau như một với Tiểu Kiều, theo nàng suy đoán, có lẽ Ngụy Thiệu cũng không muốn miễn cưỡng ở chung một phòng với nàng đâu.



Việc này đối với một “Nữ Quân” mới tân hôn chưa lâu như nàng mà nói đương nhiên là một sự nhục nhã, chờ tới ngày mai, chắc chắn nàng sẽ thành đề tài bàn tán của nô bộc trên dưới Ngụy Gia.



Cây có vỏ cây, người có mặt mũi. Cây không có vỏ thì không sao sống được, người không mặt mũi, mặc dù không thể nào chết được nhưng cũng quá khó nhìn.



Tiểu Kiều cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi. Vừa mới tới đây, nào có ai mong muốn chỉ sau một đêm đã trở thành trò cười trong mắt của kẻ khác. Nếu có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo mà sống, cho dù có khổ cực đến mấy nàng cũng thấy vui hơn.



Nhưng những chuyện thế này không phải tự nàng có thể giải quyết được. Có lẽ Ngụy Thiệu chỉ hận không thể xem nàng như con ruồi mà đập chết đi thôi, đỡ cản trở tầm nhìn của hắn, cho nên nàng cũng chỉ có thể cố hết sức tránh xa.



May mà nàng cũng rất có mắt nhìn, không tự mình đâm đầu vào ngõ cụt, có lẽ đây cũng là ưu điểm lớn nhất của Tiểu Kiều.



Cho nên nàng cố ý lên tiếng dặn dò Xuân Nương, sắp xếp gọn gàng những vật dụng còn để lại của Ngụy Thiệu sang một bên, chờ hắn phái người tới lấy.



...



Sau khi Ngụy Thiệu ném nàng cho quản sự, suốt cả một ngày đều không thấy tăm hơi.



Chủ nhân Ngụy Gia làm sao có thể có cảm tình gì với nữ nhi nhà họ Kiều cho được. Kẻ hầu người hạ cũng không khác là bao. Nhưng không bao gồm tất cả những kẻ hầu người hạ.



Cho dù tiền không mua được lòng người, nhưng để khiến người ta mở miệng, cũng không phải khó khăn.



Ban đầu khi còn ở Tín Đô, phần lớn hạ nhân trong Tín Cung đều là người địa phương, họ không biết về chuyện của Ngư Dương Ngụy Gia. Mấy hạ nhân đi theo Chung bà bà thì đều sợ bà ấy, nói chuyện còn ấp a ấp úng, nói gì tới việc hỏi được chuyện gì đây. Sau khi đến nơi này thu xếp ổn thỏa rồi, dựa vào bản lĩnh biết nhìn người của Xuân Nương được tôi luyện từ khi bà còn ở Kiều Gia, rất nhanh sau đó đã hỏi han tường tận rất nhiều chuyện liên quan tới Ngụy Gia và Chu phu nhân từ một nô tỳ tên là Bính Nữ.



Chuyện thông gia đương thời, hôn nhân chú trọng là môn đăng hộ đối, nhất là thế gia đại tộc càng coi trọng chuyện này. Cho nên so sánh với Ngụy Gia, nhà mẹ đẻ của Chu phu nhân có xuất thân thấp hèn, ban đầu phụ thân của bà chỉ là một Đô Bưu [2] tại Trác Quận, sau này đầu quân, nhờ có công trạng mà được thăng lên tới chức Lang Tương, được tổ phụ Ngụy Thiệu trọng dụng, trong một lần tác chiến, ông cản cho tổ phụ Ngụy Thiệu một mũi tên, nhằm đúng nơi yếu hại, không thể chữa trị được. Tổ phụ Ngụy Thiệu áy náy lại càng thêm cảm kích, thấy Chu gia có một nữ nhi, tuổi tác và diện mạo cũng tương đương với trưởng tử Ngụy Kinh của mình, ông bè đưa sính lễ cưới vào cửa làm thê.



[2] Đô Bưu: người chuyển thư




Đột nhiên nàng rất nhớ Đại Kiều, nhớ hơn bất cứ khi nào khác.



Một mình nằm trên giường, lăn qua lộn lại, nàng suy nghĩ về chuyện kiếp trước. Có khi ngay đêm động phòng Đại Kiều đã bị Ngụy Thiệu phái người đưa về Ngư Dương giống như mình vậy. Chẳng qua là, trên đường tỷ ấy không gặp phải bất trắc gì như mình, cuối cùng một thân một mình đến nơi đây. Khi một mình tỷ ấy phải đối mặt với Chu phu nhân, gặp phải những chuyện giống như mình hôm nay, rốt cuộc tỷ ấy đã vượt qua thế nào? Sau đó vô số những ngày ngày đêm đêm kế tiếp, tỷ ấy phải cô đơn chịu đựng ra làm sao, cho đến thời khắc cuối cùng, bị phu quân hữu danh vô thực phế bỏ, nhìn hắn ta lập một nữ nhân khác làm hậu, sau đó, sao tỷ ấy lại chìm trong tuyệt vọng và bi thương, tự sát để kết liễu mạng mình?



Mặc dù nàng biết, cả đời này, nàng sẽ không gặp phải vận mệnh bi thảm như tỷ ấy, nhưng trong lòng Tiểu Kiều vẫn thấy buồn bã và hốt hoảng, cũng vui mừng vì trong mấy tháng cuối cùng của năm ngoái, nàng đã có một quyết định chính xác như thế này.



Chẳng qua bây giờ nàng rất muốn gặp lại Đại Kiều, rất muốn biết tỷ ấy đang ở nơi nào, cùng tình lang Bỉ Trệ của tỷ ấy trải qua những tháng ngày ra sao.



Ngoài cửa bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe có phần quen thuộc.



Hình như...



Là Ngụy Thiệu?



Bây giờ đã rất trễ. Cũng không thấy hắn phái người tới lấy đồ. Có lẽ hắn không cần, hoặc là, hắn tự mình tới lấy?



Tiểu Kiều có hơi nghi ngờ, lắng tai nghe tiếng động bên ngoài, cửa lớn bị người ta đẩy ra, nhưng bởi vì nàng có gài then cửa nên không đẩy ra được.



“Nữ Quân! Quân Hầu đến!”



Giong nói của Xuân Nương vang vọng.



Tiểu Kiểu lộp bộp giật mình.



Quả nhiên là hắn!



“Đến đây!”



Nàng đáp một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy, với lấy áo xiêm y khoác lên trên người rồi vội vàng thắt chặt vạt áo, cột đai lưng, xuống đất đi sang bên mở cửa.



Quả nhiên, Ngụy Thiệu đang đứng chờ ngoài kia.



Xuân Nương vội vàng đi vào, mang theo vẻ mặt vui mừng nói khẽ với Tiểu Kiều.



Việc này đúng là quá bất ngờ. Đang lúc Tiểu Kiều còn đầy kinh ngạc, Ngụy Thiệu đã nhấc chân vào trong, mặt mày mệt mỏi đi thẳng vào phòng tắm, hắn nói: “Cầm quần áo của ta vào...”



Hắn đi hai bước, bỗng nhiên liếc nhìn về phía quần áo của mình và những vật dụng thường dùng hàng ngày được thu dọn chỉnh tề xếp đặt ở trên bàn, hắn dừng bước rồi từ từ quay đầu, nhìn về phía Tiểu Kiều.



Mặt Tiểu Kiều bỗng đen xì một mảng, nàng vội vàng đi tới chắn trước mặt hắn, cố giải thích như chẳng có chuyện gì: “Hạ nhân nói ở đây đã lâu không có người nào ở, thiếp sợ có côn trùng nấm mốc, nên ban ngày đã sai người dọn dẹp, lúc ấy mới đặt tạm quần áo của chàng ra ngoài này, vừa rồi thiếp quên chưa cất lại...”



Ngụy Thiệu vẫn nhìn nàng chằm chằm.



Nàng hơi thoái chí, giọng nói cũng càng ngày càng thấp. Giải thích xong, nàng thấy hắn mím môi, vẻ mặt mà nàng hơi quen thuộc.



“Cất lại đi, từ nay về sau ta cũng ở nơi này!