Khom Lưng

Chương 40 :

Ngày đăng: 15:57 30/04/20


Chuyển ngữ & Biên tập: Tiểu Sên



Tiểu Kiều không kịp xỏ giày, vội vàng chạy ra nghênh đón, mới chạy vài bước đã thấy Ngụy Thiệu bước qua bình phong đi vào, hai người mặt chạm mặt, bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng dừng bước, cách nhau một cánh tay.



Nàng ân cần như thế, không chỉ vì cảm động bởi không khí ly biệt trước khi xuất chiến của Từ phu nhân và Chu thị, mà còn do một phần cảm kích.



Ngụy Thiệu vừa vào liền chăm chăm nhìn tiểu Kiều, không nháy mắt lấy một cái, ánh mắt thẳng thừng trần trụi. Tiểu Kiều bị hắn nhìn chợt thấy khó chịu, mãi hắn vẫn không nói gì, đành hỏi: “Phu quân đã về ư? Qua chỗ tổ mẫu và bà mẫu chưa? Tổ mẫu bà mẫu đều thức chờ chàng...”



“Qua rồi.” Ngụy Thiệu vẫn nhìn nàng, tùy ý đáp.



Tiểu Kiều cắn cắn môi: “Chàng có đói bụng không? Ở đây có...”



Ngụy Thiệu nhìn hàm răng trắng như tuyết của nàng cắn lấy môi đỏ mọng, bỗng bước về phía nàng, lời còn chưa nói hết đã bị hắn bế lên.



Tiểu Kiều không mang giày, bị hắn bế lên giường mới thả xuống. Ngụy Thiệu quỳ một gối bên giường, cúi đầu nhìn nàng chăm chú.



“Ta không đói bụng.”



Hắn thì thào một câu, cúi xuống hôn nàng.



...



Sáng mai Quân hầu xuất chinh, tối qua có truyền lại, nói tối về sẽ qua từng phòng tạm biệt, từ Bắc phòng tới Đông phòng, vì thế hạ nhân bên phòng tiểu Kiều đến giờ vẫn chưa đi nghỉ.



Cuối cùng hắn cũng về, Xuân Nương cùng hai thị nữ theo vào hầu hạ, lại thấy Nam quân ngang nhiên bế Nữ quân lên giường, bọn họ sửng sốt. Xuân Nương phản ứng nhanh, thấy hai thị nữ còn trợn mắt há miệng thì ho nhẹ một cái, ra hiệu đi ra ngoài. Thị nữ lúc này mới tỉnh lại, đỏ mặt vội vàng lui ra.



Xuân Nương lùi ra sau cùng, sợ ảnh hưởng tới hai người trên giường, bà cố đi thật nhẹ nhàng, cuối cùng khép cửa lại.



...



Tiểu Kiều bị hắn hôn, ban đầu hôi môi nàng, hôn một lúc thì chuyển qua gò má, mũi, mi mắt, sau đó lại hôn môi.



Ban đầu nàng mím môi lại, sau đó bị hắn ép mở miệng, nụ hôn dài mạnh mẽ như tối qua. Nàng nhắm mắt lại để hắn hôn, dần dần cảm thấy khó thở, theo bản năng lắc đầu giãy dụa.



Ngụy Thiệu bỗng rời khỏi môi nàng, hai tay nâng mặt nàng lên, thở dốc: “Nàng yên tâm, ta đã an bài cứu Duyện Châu rồi…”



Lông mi Tiểu Kiều khẽ run, chậm rãi mở mắt. Thấy mặt hắn ghé sát mặt mình.



Tiểu Kiều khẽ nói: “Thiếp cũng đoán vậy...”




(Kim long: rồng vàng)



Ngụy Thiệu đã nghe bà nói không biết bao nhiêu lần cái chuyện ngủ mơ hay hoa mắt nhìn thấy kim long, kiên nhẫn nghe bà nói lung tung một hồi. Lát sau thấy thuốc phát huy tác dụng, bà nhắm mắt ngủ, hắn liền nhẹ nhàng kéo tay bà ra khỏi tay mình, đắp chăn cho bà. Lúc đứng dậy định đi thì bất ngờ Chu thị mở mắt, nắm chặt tay hắn, miệng hét lên: “Kiều nữ hung ác! Kiều nữ hung ác! Nó muốn hại cả nhà chúng ta!”



Bà nắm chặt tay Ngụy Thiệu không buông, Ngụy Thiệu vội trấn an bà, Chu thị lúc này mới nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.



Ngụy Thiệu vẫn ngồi bên cạnh bà, thấy bà hít thở đều đều giống như đã ngủ say, lúc này mới đứng dậy khẽ đi ra ngoài, dặn bà vú già chú ý. Ra khỏi Đông phòng, hắn đi về chỗ Tiểu Kiều, nhưng bước mấy bước lại ngừng, quay đầu chần chừ một lát, đi về phía Bắc phòng.



Từ phu nhân biết tôn tử giờ Mão phát binh, nhất định sẽ ra ngoài sớm. Tối qua không chờ được hắn, bà về ngủ một chút, giờ đã thức dậy, quả nhiên lát sau hắn đến.



Mấy năm nay cảnh tiễn Tôn nhi xuất chinh đã nhiều lần, nhưng lần này Từ phu nhân biết nó có ý nghĩa khác.



Đây là trận chiến giữa hai thế lực lớn nhất phương Bắc. Nếu tôn nhi thắng, thì hắn sẽ thực sự trở thành hùng chủ phương Bắc, cách nghiệp lớn chỉ còn một bước dài.



Ngụy Thiệu cúi lạy từ biệt tổ mẫu, uống chén rượu tráng hành Từ phu nhân rót đầy. Từ phu nhân tự mình tiễn hắn đến ngoài Tây phòng, mỉm cười nói: “Bảo thê tử mặc giáp cho cháu đi, rồi lĩnh binh sĩ hùng mạnh của Ngụy gia chúng ta xuất chinh thôi! Tổ mẫu ở đây chờ tôn nhi khải hoàn!”



Ngụy Thiệu nhìn theo bóng dáng Từ phu nhân dần khuất xa, tới khi không nhìn thấy nữa mới xoay người vào Tây phòng.



...



Sau khi Ngụy Thiệu bị Chu thị gọi đi tiểu Kiều cũng không ngủ. Biết hắn còn trở về mặc chiến y nên nàng gọi người mang nước vào, tắm rửa sạch sẽ.



Xuân Nương tưởng nàng đã viên phòng với Nam quân từ lâu, không ngờ hôm nay mới thấy lạc hồng, trong lòng đầy thắc mắc. Bà không nhịn được hỏi Tiểu Kiều, nhưng nàng im lặng không nói, hỏi tiếp thì nàng lại làm nũng với bà.



Xuân Nương biết nàng không chịu nói, đành thôi. Giúp nàng mặc xiêm y, lại gọi hầu gái vào trang điểm, một lúc sau thì Ngụy Thiệu về.



Áo giáp nặng, Tiểu Kiều phải nhờ thêm bà vú nữa mới hầu hạ hắn mặc xong. Lúc này cửa lớn Ngụy phủ đã mở, ngoài cửa đèn đuốc sáng rực như ban ngày. Đại tướng quân Lý Điển dẫn binh lính tới đón quân hầu xuất chinh.



Tiếng tù và trầm thấp hùng hồn cùng tiếng hô “Tất chiến tất thắng” của toàn binh mơ hồ truyền đến cửa phòng.



Tiểu Kiều giúp Ngụy Thiệu choàng lên miếng lót vai cuối cùng trên áo giáp, thu tay về, ngẩng đầu nhìn hắn.



Bề ngoài hắn vô cùng anh tuấn, nay mặc vào chiến y từng nhuốm máu bao người, toàn thân lại bao phủ sát khí tiêu điều.



Tiểu Kiều lui về sau một bước: “Phu quân chiến tất thắng.”



Vẻ mặt Ngụy Thiệu lại trở về nghiêm nghị như ban đầu, hắn khẽ gật đầu, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nhìn nàng một cái, cầm lấy bội kiếm trên bàn trà, quay người đi ra khỏi phòng.