Khom Lưng

Chương 62 :

Ngày đăng: 15:57 30/04/20


Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên



Tiểu Kiều thấy hơi lúng túng. Biết nói dối cũng không giấu được, bèn cúi đầu nói: “Tất cả tại cháu dâu không tốt. Tối qua trong phòng cãi nhau chút chuyện nhỏ với chàng nên giận dỗi, mong tổ mẫu đừng trách phạt.



Tiểu Kiều đêm qua nằm nghĩ ngợi, xác định lí do làm hai ngày nay hắn khó chịu chắc hẳn liên quan tới câu “Ngay cả nam tử Ngụy gia cũng phải quỳ dưới váy nàng”.



Chẳng hiểu sao hắn lại dán cho nàng cái mác Phan Kim Liên, trước mặt Ngụy Nghiễm thì ra vẻ thân thiết với mình, quay đầu lại cau có.



Nhưng có một điểm nàng có thể chắc chắn, đó là hắn nghĩ nàng và Ngụy Nghiễm có gì mờ ám.



*(Phan Kim Liên là tên nhân vật nữ trong truyện Thủy Hử, là chị dâu của Võ Tòng, vì ngoại tình với trai mà hạ độc giết chồng – chú thích của Tiểu Sên)



Lúc đó nàng bị ý nghĩ không đâu của hắn làm cho buồn nôn muốn chết, nhất thời không khống chế được, mặc kệ hậu quả liền cho hắn một bạt tai, thuận lợi làm cho hắn tức giận bỏ đi. Có điều sáng nay Ngụy Thiệu trở về, lúc đến vấn an Từ phu nhân thì không tỏ thái độ gì hết, chứng tỏ hắn không muốn đem “Chuyện xấu trong nhà” cho người khác biết, vậy nên khi Từ phu nhân hỏi chuyện, Tiểu Kiều đâu dám nói thật, chỉ nói là ‘Chút chuyện nhỏ, ‘trong phòng’ mà thôi. Với bối phận của Từ phu nhân, cho dù bà tò mò hoặc không tin thì cũng chẳng hỏi tới cùng.



Quả nhiên Từ phu nhân không hỏi nữa. Chỉ gật đầu nói: “Ở với nhau lâu năm mà còn cãi vã, huống chi đôi phu thê trẻ tuổi? Mặc dù cháu nói đây là lỗi của cháu, nhưng ta biết nhất định là nó đắc tội với cháu. Nó từ nhỏ đã bướng bỉnh như khỉ, không gây chuyện không chịu nổi, cãi nhau với nó chỉ thêm mệt.”



Tiểu Kiều cảm thấy câu nói của Từ phu nhân có ẩn ý gì đó, nhưng lúc này không tiện suy ngẫm, chỉ muốn mau tránh khỏi lúng túng này thôi, bèn lung tung gật đầu mấy cái.



Từ phu nhân cười nói: “Mai là Lộc Ly đại hội rồi, phải dậy sớm chuẩn bị, giờ cũng đã muộn, mèo con ở lại đây còn cháu về phòng đi, chuẩn bị việc ngày mai, nghỉ ngơi cho tinh thần thoải mái. Nếu nó về còn giận dỗi với cháu thì cháu cứ nói cho tổ mẫu, tổ mẫu làm chủ cho.”



Tiểu Kiều cung kính vâng lời, trở về Tây phòng. Ngụy Thiệu dĩ nhiên không ở đó. Tiểu Kiều cũng không chờ hắn ăn cơm, tự mình ăn trước, trở về phòng bình tĩnh lại, ngẫm từng việc ngày mai cần làm để chắc chắn không xảy ra sơ sót gì, sau đó lên giường ngủ.



Nàng cần chuẩn bị tinh thần thật tốt.



Ngụy Thiệu nửa đêm mới về, bước đi nhẹ nhàng, có lẽ sợ làm nàng tỉnh giấc. Thực ra Tiểu Kiều vẫn bị hắn đánh thức, nhưng nàng giả vờ ngủ.



Ngụy Thiệu tắm xong đi ra, tắt đèn lên giường ngủ. Đêm đó hai người nằm cách xa nhau, Tiểu Kiều ngủ rất an ổn. Sáng sớm hôm sau, động tĩnh bên cạnh làm nàng tỉnh giấc.



Ngụy Thiệu từ trên giường ngồi dậy.



Ngoài cửa sổ mới lờ mờ hửng sáng. Theo mùa này thì chắc còn chưa tới canh năm. Còn sớm.



Nhưng hôm nay có Lộc Ly đại hội, nên hắn cần ra ngoài sớm.








Đánh trống xong, Lộc Ly đại hội chính thức bắt đầu. Tiếng quân sĩ hô hào vang dội khắp thao trường, lấy thanh thế cho đội mình ra trận.



Hai người Ngụy Thiệu Ngụy Nghiễm chuẩn bị xuống thao trường, đến trước mặt Từ phu nhân bái chào.



Khuôn mặt Ngụy Nghiễm mang theo nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh điềm nhiên.



Nhìn Ngụy Nghiễm, Tiểu Kiều không nhịn được lại nghĩ tới Ngụy Thiệu mắc bệnh đa nghi còn nặng hơn nữ nhân.



Mặc dù nàng không hiểu làm sao mà hắn lại nghi ngờ mình và Ngụy Nghiễm có gì mờ ám, nhưng nhớ tới cái nhìn chằm chặp của Ngụy Nghiễm khi lần đầu tiên gặp hắn, giờ lại thấy hai bọn họ đứng trước mình, trong lòng bỗng nhiên chán ghét.



Tiểu Kiều không kìm được liếc Ngụy Thiệu. Thấy hắn vừa lúc nhìn mình, nàng cũng không tránh né ánh mắt của hắn, hơi hất cằm lên, nhìn thẳng vào hắn.



Ngụy Thiệu ngừng lại, sắc mặt trầm xuống, xoay người đi.



Ngụy Nghiễm bước theo sau, cùng đi xuống Lộc Ly đài.



Hai tên ôn thần đều đi rồi, Tiểu Kiều cuối cùng cũng thấy thoải mái, liền tìm kiếm bóng dáng đệ đệ Kiều Từ trên thao trường.



Hôm nay có hai tràng luận võ. Cưỡi ngựa bắn cung và đấu vật. Trận đầu tiên là cưỡi ngựa bắn cung, cũng chính là hạng mục mà Kiều Từ tham gia.



Nội cung thi đấu là kết hợp giữa ‘cưỡi ngựa’ và ‘bắn cung’. Ở vạch đích có treo một chiếc chuông vàng. Võ sĩ cưỡi ngựa xuất phát, ai có thể vượt lên mọi đối thủ, kéo cung tên bắn rơi chuông vàng thì là người thắng cuộc. Luật là không được đánh vào ngựa đối thủ, còn lại có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để cản trở đối phương. Đây đúng là một cuộc chiến cam go.



Tổng cộng có ba mươi hai võ sĩ tham gia thi đấu, trừ Kiều Từ ra thì còn lại đều là nhân tài đến từ các quân doanh. Từng người cưỡi ngựa đến vạch xuất phát, chờ trận đấu bắt đầu.



Tiểu Kiều nhanh chóng nhìn thấy Kiều Từ.



Hôm nay cậu có vẻ vô cùng hăng hái. Mặc áo giáp ngân bạc, đôi lông mày như kiếm, vai đeo bảo cung, hông giắt bảo kiếm, uy nghiêm cưỡi ngựa.



Tiểu Kiều vui mừng, nhìn Kiều Từ chăm chú. Kiều Từ dường như cảm giác được ánh mắt của Tiểu Kiều, bỗng quay đầu nhìn về phía Lộc Ly đài, cười tươi.