Khom Lưng

Chương 64 :

Ngày đăng: 15:57 30/04/20


Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên



Trận đấu cưỡi ngựa bắn cung kết thúc. Hàm Lộc cuối cùng bị Kiều Từ giành lấy.



Kết quả mặc dù bất ngờ, nhưng quân sĩ U Châu không cảm thấy mất mặt, trái lại họ càng vui mừng hơn.



Kiều Từ là đệ đệ của phu nhân quân hầu, chính là thê đệ (em vợ). Nếu là thê đệ của quân hầu thì cũng là một nửa người U Châu. Cậu giành chiến thắng thì cũng đâu khác gì người U Châu chiến thắng đâu? Huống chi lúc nãy cậu khí phách hiên ngang, đặc biệt là mũi tên cuối cùng xoay chuyển tình thế thực sự quá tuyệt vời, ai nấy đều nể phục.



Quân sĩ ồn ào bàn tán trận đấu ban nãy, lại tiếp tục mong đợi cuộc thi đấu vật bắt đầu.



Cuộc thi đấu vật chính là giao đấu với nhau trên võ đài, người thua sẽ phải bước xuống, người thắng cuộc tiếp tục đấu với người khác. Cứ thế, người cuối cùng thắng cuộc sẽ giành hàm Ly. Đối với võ công, thì thể lực và ý chí có tính khiêu chiến rất lớn. Trên võ đài cấm dùng phi tiêu và ám khí, còn các vũ khí khác không hạn chế.



Trong quân đội mà nói, thì cưỡi ngựa bắn cung thực dụng hơn.



Nhưng đây là thời loạn, mà thời loạn chỉ sùng bái anh hùng.



Từ tinh thần thượng võ mà nói, thi đấu trên võ đài thể hiện đầy đủ chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Dĩ nhiên ai cũng háo hức chờ xem trận so tài này.



...



Lộc Ly đài tầm nhìn vô cùng tốt, có thể bao quát võ đài và toàn bộ xung quanh.



Nhưng từ khi cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung của Kiều Từ vừa kết thúc, Tiểu Kiều liền bắt đầu mất tập trung.



Mặc dù biết đệ đệ đã xuống đài xử lí vết thương nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chẳng còn hứng thú xem người ta thi đấu nữa. Ngồi ở đó, nhưng ánh lại phiêu đãng nơi đâu.



Đầu tiên nàng nhìn xuống đài Huyền Vũ.



Đài Huyền Vũ cách Lộc Ly đài không xa, lại thấp hơn Lộc Ly đài nên vừa nhìn đã thấy hết.



Tô Nga Hoàng ngồi cạnh một quý phụ ở Ngư Dương, tư thế tao nhã, vẻ mặt đoan trang, ánh mắt nhìn giữa thao trường.



Màn chơi xấu vừa nãy của chất nhi Tô Tín dường như không ảnh hưởng đến nàng ta. Nàng ta không nói chuyện với các quý phụ bên cạnh. Mà các quý phụ kia có vẻ không thân thiết với vị “Ngọc lâu phu nhân” đến từ Trung Sơn này. Không ai chủ động bắt chuyện với nàng ta cả. Chỉ ngang nhiên hoặc lén lút nhìn nàng ta mấy cái, trong lòng đánh giá mái tóc nàng ta nhìn như tùy ý nhưng thực ra là tỉ mỉ tạo kiểu, hoặc nhìn đôi trâm cài lấp lánh chuỗi hạt, y phục mặc trên người, hoặc tư thế ngồi từ đầu đến cuối như muốn lấn át những quý phụ như họ. Sau đó ghé tai nói nhỏ với phụ nhân bên cạnh, thì thầm vài câu.



Tô Nga Hoàng trước sau như một, mặc kệ ánh mắt người bên cạnh thế nào, vẫn điềm nhiên như vậy.




Ngụy Nghiễm nói: “Ngươi người phương nào? Chỉ là chó săn dưới trướng Viên Giả, may mắn thắng được 1 trận mà tưởng được hóa thành người ư? Ngươi làm gì có tư cách so chiêu với thống lĩnh bốn mươi vạn tướng sĩ U Châu ta? Ta chính là đại quận Ngụy Nghiễm, ta bất tài, nguyện tiếp vài chiêu với ngươi. Ngươi thắng ta rồi nói tiếp!”



Ngụy Nghiễm nhảy xuống đài, tới trước giá binh khí lấy một cây gậy sắt, bước lên võ đài.



Quân sĩ thấy Ngụy Nghiễm lên đài, tâm tình lại kích động.



Đinh Khuất thấy Ngụy Nghiễm lấy gậy sắt làm vũ khí, hiển nhiên không coi hắn ra gì, tức giận nói: “Cũng tốt. Chính ngươi thích bị nhục, đừng trách ta không nể mặt.” Nói xong giơ kích nghênh chiến.



...



Trên võ đài Ngụy Nghiễm đối chiến với Đinh Khuất, còn trên đài cao, con mắt duy nhất của Từ phu nhân vẫn dõi theo hắn.



Ban đầu vẻ mặt bà nghiêm túc, về sau trở lại bình thường.



Một lát sau, Tiểu Kiều nhìn bà, vẻ mặt bà đã điềm nhiên như thường, quay đầu nói với Tiểu Kiều: “Gã này thiếu đòn. Đến U Châu ta vênh váo. Để Nghiễm nhi giết chết nhuệ khí của hắn cũng được.”



Từ phu nhân vừa dứt lời, Tiểu Kiều liền nghe thao trường bùng nổ tiếng hoan hô, một thanh trường kích bay văng ra, gậy sắt của Ngụy Nghiễm quét ngang, nhanh như chớp đánh vào lưng Đinh Khuất giống như cách ban nãy hắn đánh Sử Tuấn vậy. Đinh Khuất nằm lăn trên đài, miệng phun máu.



Đinh Khuất vừa tức vừa xấu hổ, giãy dụa bò dậy muốn khiêu chiến tiếp. Gậy sắt của Ngụy Nghiễm chặn ngang cổ họng hắn, nói: “Tưởng ta không dám giết ngươi? Viên Giả hung bạo thế nào, có thể làm khó được ta sao?”



Cổ họng Đinh Khuất bị chặn, không thể động đậy. Viên Đại bên kia thấy tình thế không ổn cuống quýt chạy xuống đài, quay về phía Ngụy Thiệu nói: “Yên hầu bớt giận. Là hắn lỗ mãng, không nghe ta căn ngăn nên mới hồ đồ. Mong Yên hầu nể tình huynh trưởng mà tha cho hắn một mạng. Về ta sẽ nói lại với huynh trưởng mang lễ vật đến đây tạ lỗi!”



Ngụy Thiệu ngước mắt nhìn Ngụy Nghiễm trên võ đài, sắc mặt bình tĩnh.



Ngụy Nghiễm nhìn hắn một lát, từ từ thu gậy sắt lại.



Viên Đại vội sai người lên đài khiêng Đinh Khuất đi.



Ngụy Nghiễm bước xuống đài dưới tiếng hoan hô cuả tướng sĩ. Đến đây Lộc Ly đại hội kết thúc. Mặc dù có chuyện ngoài ý muốn nhưng vẫn chấn động lòng người. Không chỉ tung hô thiếu niên hào kiệt Kiều Từ, mà màn đấu cuối cùng giữa Ngụy Nghiễm và Đinh Khuất là thi triển oai phong, quân sĩ phấn khởi hô hào.



Từ phu nhân thấy hai huynh đệ Ngụy Thiệu Ngụy Nghiễm đi về phía Lộc Ly đài, biết bọn họ đến đón mình, bèn đứng dậy. Tiểu Kiều và Chu thị đỡ hai bên, đi xuống bậc thang gặp hai huynh đệ họ.



Từ phu nhân vẻ mặt vui mừng, nói: “Huynh đệ đồng tâm, thắng lợi đồng lòng. U Châu có hai huynh đệ cháu, lòng ta được an ủi nhiều.”