Không Có Kiếp Sau

Chương 15 : Tài năng không ai biết

Ngày đăng: 18:04 18/04/20


Giảng xong Lịch sử thì đến Địa lý, vành đai thiên thạch Lăng Hoàng Đế Biển Chết mà bọn họ sắp tới là trọng điểm giảng dạy của Beta, một tiết Địa lý kéo dài đủ bốn mươi phút, thấy Mục Căn bắt đầu mất tập trung, Beta bấy giờ mới tuyên bố tan học.



Mục Căn và Sigma lập tức hoan hô chạy đi.



Mặc kệ hai nhóc tò mò thoắt ẩn thoắt hiện trong phi thuyền, nhóm người lớn không cấm chúng hoạt động ← được rồi, nay chỉ còn mỗi năm cái đầu to, một đầu trong đó lại đang ngủ, họ muốn cấm tụi nhỏ chạy nhảy cũng chẳng nổi orz.



Nhưng thân phi thuyền không lớn lắm, bên trong lại nhét nhiều đồ, bọn nhỏ cũng chả có nhiều không gian chơi đùa. Nhằm bảo đảm Mục Căn không bị đói trong quá trình di chuyển, ba và các bác đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho cậu, ngoài mấy chục trứng long thú một sừng, còn mang theo kha khá rễ Mục Căn, đồng thời hai con long thú một sừng nhỏ cũng bị họ bắt đi. Để có nguồn thực phẩm cố định, Mục Căn chẳng những gieo trồng cỏ Mục Căn trên hoang tinh, mà còn nuôi mấy con long thú một sừng.



Thân là long thú một sừng cường tráng sống khỏe trên cả hoang tinh, chúng nó cực kỳ dễ nuôi, thiếu thức ăn thì ăn đất cát cũng sống được, không chỉ có thể sống, còn lớn rất mau, trưởng thành nhanh, tiết kiệm lương thực, đẻ nhiều trứng. Xét về súc vật, long thú một sừng quả là lựa chọn tối ưu.



Mục Căn và Sigma cùng cho long thú một sừng ăn, rồi dọn dẹp phân của chúng, đây là công việc hàng ngày của họ, hai anh em thuần thục làm xong thì chả còn gì làm, thế là lại chen đến trước bàn điều khiển. Hai người gạt cửa sổ, cố gắng nhòm ra ngoài.



Tiếc rằng ngoài cửa sổ đen thăm thẳm, ngọn đèn trong phi thuyền là nguồn sáng duy nhất trước mắt Mục Căn.



Nếu xem vũ trụ tối như mực thành đáy biển u ám, thoạt nhìn phi thuyền của mình… giống như…



Trong đầu Mục Căn xuất hiện hình ảnh cá ông cụ nhìn thấy trong sách ảnh.



*cá ông cụ (xấu tàn canh =]])



Sau cùng, Mục Căn quyết định trở lại bên ba và các bác.




Ấy là những điều Mục Căn biết.



Song cậu lại không biết rằng: Do quá trình đó quá vô vị và phức tạp, nên những người chơi khác căn bản sẽ không nghe trọn từ đầu đến đuôi.



Đại bộ phận người chơi chọn học tập từ thực tiễn, trực tiếp tiến vào trò chơi, sau khi “toi đời” mấy chục lần, thao tác cơ bản cũng nắm được bảy tám phần.



Người khác có thể lãng phí, Mục Căn thì không. Vì để cậu được chơi game một tiếng, bác Epsilon phải phơi nắng rất lâu để bổ sung năng lượng, năng lượng trên hành tinh cực ít ỏi, các bác lại sẵn lòng hao tốn năng lượng quý giá để mình học tập và chơi game, thành ra Mục Căn hết sức quý trọng mỗi cơ hội có được.



Vì thế, Mục Căn làm việc gì cũng cố gắng hết sức, sinh hoạt tại hành tinh hoang vu thiếu thốn tài nguyên cực độ, cậu đã quen tận dụng triệt để các loại tài nguyên bản thân nhận được. Tỷ như, Mục Căn biết giấy viết sẽ hư, cậu liền tranh thủ đọc một lần cho thuộc, về sau muốn xem chỉ cần lục trong đầu là xong. Khi thói quen biến thành bản năng, Mục Căn đã trở thành một cái máy từ lúc nào chẳng hay.



Một cái máy vô cùng chính xác.



Mục Căn chưa từng gặp nhân loại khác, người máy lại cho việc này là đương nhiên nên chẳng lấy làm kinh ngạc, cậu đâu hề biết mình nắm giữ tài năng kinh người cỡ nào.



Vạn dặm mới tìm được một, tài năng hiếm thấy có thể được mọi người ca tụng là thiên tài!



Bởi vậy, dù lần này những phím ấn Epsilon dạy cậu phức tạp hơn xưa gấp mười, cậu vẫn nhớ hết. Sắp xếp công năng của các phím ấn lại một lần, xác định mình đã nắm vững, Mục Căn mới mở bừng mắt!



Trước “mắt” không còn bóng tối nữa, đối diện Mục Căn lúc này là cảnh tượng ba trăm sáu mươi độ vô góc chết bên ngoài phi thuyền —