Không Có Kiếp Sau

Chương 3 : Bảo tàng của sigma

Ngày đăng: 18:04 18/04/20


Alpha thiệt tình chẳng biết làm sao với nhân loại mini này, bèn nhấc thằng bé giao cho Sigma.



“Trông nó.” Hắn chỉ nói mỗi câu.



Bé con và Sigma nhất tề gật đầu.



“…” Alpha trầm mặc.



Nhưng mà, để hai đứa trông coi lẫn nhau hình như càng tốt thì phải!



Quyết định vậy đi ~



Trong “não” nhanh chóng đưa ra một kết luận, màn hình tối của Alpha hơi lóe sáng.



Với Alpha, trước mắt rõ ràng có việc quan trọng hơn cần hắn hoàn thành, tại sao nhân loại này lại đột ngột xuất hiện tại đây? Phải chăng đây là nơi tập trung của nhân loại? Tình huống cụ thể của hành tinh này rốt cuộc là thế nào… Có quá nhiều chuyện cần hắn đi thăm dò phân tích, Alpha dẫn theo tất cả người máy tức tốc rời đi, ngoại trừ Eta.



“Epsilon, mau theo kịp.” Lúc sắp đi, Alpha ra lệnh một tiếng mà không quay đầu lại. Giọng hắn vừa vang lên, phi thuyền vốn tả tơi xơ mướp đang đậu trên đất biến hình: Thân tàu mượt mà cấp tốc phân giải chia tách, sau khi trải qua tổ chức và lắp đặt, vô số bề mặt cơ khí hóa thành một người máy hết sức đồ sộ!



“Vâng.” Người máy khổng lồ (vẫn tả tơi xơ mướp ==) cất lời ồ ồ, sau đó nện bước nặng nề đi theo nhóm Alpha.



⊙o⊙ ← Vẻ mặt nhóc con nhoáng cái thành thế này.



⊙o⊙ ← Nếu có thể, dự là Sigma cũng y vầy.



“Chân tôi… cả mông.” Sigma dùng cánh tay chống nửa người trên rượt theo Epsilon hai bước, muốn lấy chân và mông khảm trên người Epsilon xuống ngay, nhưng chợt nhớ tới mệnh lệnh của Alpha.



Nhìn nhân loại phía sau, đây chính là nhiệm vụ thứ hai Alpha giao cho mình!



Ánh chớp trong màn hình tối cũng ảm đạm hẳn đi, đang lúc Sigma tính dùng cánh tay “bước” về thì chợt cảm thấy tay bị nắm lấy.



“Trông anh!” Một đôi mắt to sáng long lanh nhìn Sigma, chính là bạn nhỏ Mục Căn cũng rất chi tận tụy trên cương vị công tác tới đây túm hắn.



Vì thế, hai vị một lần nữa trở lại trạng thái me nhau →_→ ←_←
“…” Hoàn toàn không rõ phải đáp thế nào, Sigma chỉ biết nghiêng đầu một cách ngây ngô, thành thực nói: “Tôi với các đồng bạn có gặp vài nhân loại trên đường, bọn họ ném mấy thứ này vào tôi.”



Tin tức mấy người máy quân dụng đào vong đã sớm rò rỉ ngay từ đầu, dân chúng bị dư luận khống chế cực kỳ sợ hãi và căm ghét nhóm người máy. Thành ra không bao lâu họ đã bị phát hiện, nhiều nhân loại phẫn nộ còn trút giận lên họ.



Bị quăng trứng gà, cà chua còn nhẹ chán, họ thậm chí hứng cả pháo kích ấy chứ.



Sigma cẩn thận thu hồi những thứ bị ném lên người mình, bỏ hết vào bụng.



Sigma mới sinh ra trên thế giới này, vẫn chưa hiểu tính nhục mạ trong hành vi của nhân loại. Nhưng giờ đây nhân loại Mục Căn lại khen hắn rất lợi hại.



Vậy hẳn chuyện lúc trước là chuyện tốt nhỉ?



Do vậy, màn hình tối của Sigma thoáng hiện một tầng đỏ ấm áp.



Trong bụng nhân loại đối diện vẫn kêu rột rột không ngừng, Sigma liên tưởng đến “đói” mà cậu đề cập hồi nãy, tức thì tìm được đáp án trong “não”.



Đói, bụng đói, cần ăn.



Cà chua, khoai tây, trứng gà đều là thực phẩm.



Thế là Sigma bê toàn bộ thứ mình thu thập tới trước mặt Mục Căn.



“Cho cậu.” Người máy vốn phục vụ vì nhân loại, nếu nhân loại trước mắt đói bụng thì mình nên cung cấp thức ăn cho cậu.



Dù cho số thức ăn ấy là những góp nhặt quý giá của hắn.



Đối mặt với món ngon dâng tận miệng, nhóc con đang đói khát vẫn không chống lại cơn cám dỗ được ăn no, dè dặt chọn lấy trái cà chua nhỏ nhất trong tay Sigma, tiếp theo ăn ngấu nghiến như hổ đói.



Trong khi bé con ăn cà chua, Sigma bưng thức ăn trong tay, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn cậu ăn.



Nhân loại tuổi nhỏ thân ba khúc cùng người máy bán thân có chân và mông bị đồng bạn cầm đi, đôi bên dựa vào nhau, cả chiều cao lẫn bầu không khí đều hài hòa đến lạ.