Không Có Kiếp Sau

Chương 43 : Người máy mới

Ngày đăng: 18:05 18/04/20


Mục Căn với Olivia tạm thời ở lại M7. Để cám ơn họ đưa Bạch Vân Đóa Đóa về nhà, bà Dolai nói muốn kiểm tra cho nhóm người máy Alpha, thuận tiện thăng cấp hệ thống một chút.



“Bà ấy làm được không vậy? Cũng cả đống tuổi rồi, tay thì run…” Nhìn thân hình lung lay của bà cụ, Olivia tỏ ra ngờ vực, sau đó lập tức bị bà Dolai dùng dậy quất một cái thật mạnh lên mông.



“Đừng bao giờ thảo luận vấn đề tuổi tác của một quý bà trước mặt chính chủ!” Bà Dolai nhướng mày, không giận tự uy: “Tay tôi không ổn, chẳng phải còn các cậu sao? Các cậu tính đứng ngó chơi thôi hả?”



Gậy ba-toong vung lên, bà bắt đầu phân nhiệm vụ cho Olivia và Mục Căn. Trước mắt chưa làm được việc quá cao siêu, bà Dolai chỉ ném cho họ một quyển sổ tay duy tu, muốn hai người dựa theo nội dung trong đó đi bảo trì hàng ngày cho 230 người máy quanh đây.



Tiếp theo, bà lẳng lặng đối mặt với nhóm Alpha.



“Mấy người trẻ tuổi các cậu đúng là không biết yêu thương bản thân gì cả, sao lại tháo dỡ cơ thể mình thành nông nỗi này chứ? Đã ra thế này rồi, cho dù các cậu có gỡ thân thể xuống khỏi phi thuyền cũng chẳng thể nào vận hành lần nữa đâu.” Cẩn thận kiểm tra tình trạng cho nhóm Alpha xong, bà Dolai lắc đầu không đồng ý.



Tuy rằng cơ thể người máy có thể tháo rời, nhưng không thể tháo toàn bộ, khi tháo một vài bộ phận quan trọng phải trù tính đến vấn đề trình tự. Để bù đắp việc thiếu vật liệu, nhóm Alpha đã phá rất nhiều trình tự trọng yếu, đây là hành vi mang tính phá hoại.



Song Alpha lại thờ ơ, đám Beta nhất trí với hắn, bọn họ cũng chẳng nhúc nhích chi.



Không thể biến về, chúng ta còn phải đưa Mục Căn đến trường.



Nếu bọn họ có mắt, mọi người nhất định có thể nhìn ra suy nghĩ nội tâm của họ thông qua ánh mắt, tiếc rằng họ chỉ có màn hình tối.



Đường xanh lục yên ả từ từ trượt trên màn hình tối, chỉ cần họ không nói thì sẽ chẳng ai biết họ đang nghĩ cái gì.



Nhưng những người ấy không bao gồm Dolai.



“Đối tượng cần các cậu giám hộ vẫn còn nhỏ tuổi, lòng dạ cũng đơn thuần, thân thể bây giờ của các cậu đã hết cách bảo vệ thằng bé, các cậu chắc chắn muốn làm vậy sao?”



“Tâm tư Đóa Đóa cũng đơn thuần, nhưng nó đã đủ mạnh mẽ, dù ra ngoài vẫn ăn chút đau khổ, song chút ít đau khổ ấy chưa thể phá hủy nó, tôi rất có lòng tin với thân thể mà tôi tặng nó. Mục Căn lại khác, cậu ta chỉ là nhân loại, ăn đau quá lớn sẽ khó lòng sống tiếp để sữa chữa sai lầm.”
Olivia đúng là thông minh, lần nào cũng nghĩ ra đủ điều thi thú hết – Mục Căn lại ngầm tán thưởng Olivia.



Quả là phương pháp tốt, sau này khi bà Dolai tản bộ, những người máy đó có thể dùng đủ loại cách thức bất ngờ để “tán gẫu” cùng bà, chắc bà Dolai sẽ vui lắm nhỉ?



Tuy điểm xuất phát khác xa với Olivia, nhưng Mục Căn thật lòng cảm thấy đó là ý kiến hay, thế nên trong quá trình kiểm tra tu sửa kế tiếp, hai người lại lén bố trí thêm nhiệm vụ cho mình. Cả hai bỏ thêm vài trình tự phục hồi tự động vào mỗi người máy, một khi kích khởi, họ có thể căn cứ vào điều kiện kích khởi để làm ra những phản ứng và đối đáp bất đồng.



Nhờ ý nghĩ này của họ, những người máy trở nên chân thật hơn. Kiểm tu hoàn tất, động tác của người máy ngày càng linh hoạt, bọn họ đi đi lại lại, đi ngang qua sẽ chào hỏi lẫn nhau, mâu thuẫn ý kiến còn có thể cãi nhau.



“Thoạt nhìn cứ như có người sống ở đây thật vậy.” Nhìn nhóm người máy được “sống” lại nhờ mình, Mục Căn vui vẻ nói.



“Đúng vậy.” Olivia gật đầu đồng ý, hắn cũng rất có cảm giác thành tựu.



“Nói thật, tôi cảm giác mình có thể tự tạo một người máy nha!” Olivia có chút vênh váo.



Nghe hắn nói, đầu tiên Mục Căn đực ra một lúc, nhưng chả mấy chốc đã hưng phấn lại.



“Ollie, cậu nói đúng! Giờ tụi mình có thể tự tạo người máy được rồi!”



Mắt cậu sáng rỡ như vậy, Olivia bị cậu nhìn chăm chú, mất tự nhiên quay mặt đi.



“Ollie! Hai đứa mình tạo người máy đi! Tạo ra tớ với cậu ấy, tớ cũng muốn người máy của tụi mình sinh sống trên hành tinh này!” Ánh mắt Mục Căn tỏa sáng lấp lánh, cậu lớn tiếng nói với Olivia.



Giọng cậu quả là đầy sức mê hoặc, Olivia nhanh chóng mường tượng hình ảnh người máy Olivia và người máy Mục Căn hớn hở chạy tung tăng khắp trấn nhỏ, mắt hắn cũng sáng lên.



Hai thiếu niên liếc nhìn nhau, dùng ánh mắt đạt thành tiếng nói chung, rồi cấp tốc lao vào công việc lu bù.