Không Khoan Nhượng

Chương 11 :

Ngày đăng: 12:04 19/04/20


Một trăm phút[1] dưới đường hầm dốc thoai thoải dẫn tới khu hầm Sargasso, Harvath bán tín bán nghi rằng sẽ có một hướng dẫn viên du lịch với một cây đèn đeo trên trán của thợ mỏ, hoặc một diễn viên râu ria xồm xoàm, bụi mờ cả đi, kể cho họ nghe những câu chuyện về căn hầm số Bảy may mắn. Nhưng đến phút thứ một trăm, thái độ của Harvath thay đổi hẳn.



[1] Đơn vị đo chiều dài của Anh bằng 0,3048m



Khá khăn cho Tim Finney. Chào đón họ, không phải là một cái cửa bằng thép không gỉ, công nghệ cao theo phong cách James Bond. Thay vào đó là một cái cửa ghép bằng năm tấm ván cũ kỹ như sắp rơi ra khỏi bản lề. Một cái biển không lấy gì làm nổi bật được gắn hờ vào với dòng chữ. Nguy hiểm. Tránh xa.



Finney đã làm một chum chìa khóa và mở cái khóa móc dây xích bằng sắt nặng nề vắt ngang cửa. Ông tiếp tục lần xuống một đường hành lang rộng, gồ ghề. Bộ tam dò theo một loạt đường ray mà Harvath nghĩ hẳn từng được dùng để đẩy nguyên liệu vào và đưa hàng ra.



Tới đó, một hàng bảo vệ lại chào đón họ. Mặc dù trông họ cũng chỉnh tề như những người lính gác trước đó, nhưng những người này chỉ vẫy tay.



“Ở dưới mặt đất vài trăm phút, người của ông bắt đầu bớt nhiệt tình à?” Harvath nói đùa.



Cả Finney và Parker cùng cười. “Anh không biết, trên đường tới đây, anh đã qua bao nhiêu cửa kiểm tra an ninh phải không?” Parker nói: “Từ lúc anh vào mỏ, chũng tôi không chỉ theo dõi thân nhiệt và nhịp tim của anh, mà chúng tôi còn biết rõ nếu anh có mang theo bất kỳ một loại vũ khí, chất nổ, thuốc nổ, chất lỏng hay chất keo nào trên người anh nữa.”



“Mọi thứ trừ việc liệu tôi mặc quần lót ống rộng hay không”, Harvath khẳng định.



“Chúng tôi cũng biết cả điều đó”, Finney vừa giả vờ kiểm tra cái tai nghe vừa nói. “Rõ ràng, nó có đoạn da với từ Go Navy trên những đồng xê-quin[2]”.



[2] Đồng tiền vàng ở Vơ-ni-zơ



Harvath cười nhăn nhở và giơ ngón tay ra. Họ tiếp tục đi cho đến lúc tới chỗ một cái thang máy kiểu của thợ mỏ. Finney nâng cái lưới sàng quặng lên và họ cùng bước vào trong. Finney lấy một cái thẻ trong túi ra, quét qua chỗ đọc thẻ từ, rồi giơ ngón tay phải để máy kiểm tra. Khi được chấp nhận, thang máy mới bắt đầu chạy xuống.




Harvath gật đầu. “Tôi đã câu ở chính điểm kia kìa”. Anh vừa nói vừa chỉ lên màn hình. Anh nhận ra chỗ đó ngay lập tức. Anh đã định mùa thu năm ấy đưa Tracy tới đó để dạy cô cách câu cá. Chẳng còn những đám đông nhộn nhịp của mùa hè, những chiếc lá cũng đã đổi màu và những ngọn núi cũng trở nên xanh tốt hơn. Anh đã đặt một cabin nhỏ tại một nơi gọi là Dormans ở ngay trong công viên quốc gia Grand Teton. Anh thầm nghĩ, ước gì bây giờ anh và cô lại có thể cùng nhau đi tới bất cứ nơi nào trên trái đất này.



“Tôi yêu con sông Snake, nhưng ở Corlorado cũng có một vài điểm câu cá khá đẹp. Đó là một phần vì sao tôi chọn công việc này”, Morgan nói. Câu nói của ông đưa Harvath trở lại với thực tại.



Harvath nở một nụ cười đồng ý với nhận xét đó, còn Finney đang tiếp tục giới thiệu. Tom Morgan nguyên là một nhân viên của NSA[4] và khoảng ngoài sáu mươi. Ông đeo kính, để ria và đi tập tễnh – hậu quả của một lần làm việc không may mắn và ông không bao giờ đả động tới.



[4] NSA: Bộ An Ninh quốc gia Mỹ



Sau cả đời suốt ngày mặc veston đeo cà vạt ở trụ sở của NSA tại Fort Meade, Mary Land, Morgan sung sướng được mặc quần áo thật thoải mái ở núi Elk. Tối nay, ông diện quần bò, áo sơ mi kẻ ô vuông và một cái áo khoác thể thao vải tuýt. Trông ông có vẻ rất săn chắc ở lứa tuổi của mình. Khi ông nói, có thể nhận ra một chút pha trộn chất giọng của người New England và Harvath cho rằng ông là người gốc đảo Rohde hoặc New Hampshire.



Khi họ ngồi xuống, Finney nói, “Tom chính là lý do tôi đề nghị anh tới”.



Harvath đang chờ đợi điều này. “Ông có cái gì vậy?”.



Morgan không đổi giọng, “Tôi nghĩ chúng ta đã đặt gã Lùn vào trong hộp và khóa lại rồi”.



Harvath rướn lông mày lên nhìn ông ta. “Mọi thứ à?” Anh hỏi.



Morgan nhìn anh và trả lời, "Tài khoản ngân hàng, thế chấp, mọi thứ ".