Không Khoan Nhượng

Chương 26 :

Ngày đăng: 12:04 19/04/20


ANGRA DOS RÉI, BRAXIN



Gã Lùn nhìn vào danh mục và gạt mảnh giấy đi. Chỉ một từ, gã đã choáng váng.



Càng giữ danh mục đó, gã càng gần với điều không thể mà gã đã thấy. Gã có rất ít để thương thảo và bây giờ gã buộc phải gọi để giúp đỡ một người nào đó đang cần thông tin cực kỳ nóng và thực ra đó là phóng xạ.



Một khi có được thông tin đó gã có đủ tiền để theo tiếp những gì gã đang tìm kiếm thực sự. Mặc dù Harvath đã gần như lấy hết mọi thứ của gã, gã Lùn vẫn còn sót lại đôi chút và gã sẽ đá quả bóng này cực kỳ khéo léo.



Gã nhấc tách cà-phê không lên, trượt xuống khỏi ghế và đi vào bếp. Một làn gió lạnh thổi vào căn nhà mang theo lời hứa của một cơn mưa sắp tới. Có lẽ đây là một trong số rất nhiều khó chịu trên thiên đường của hòn đảo riêng này. Trời rất ít khi mưa nhưng một khi đã mưa sẽ là những cơn mưa như trút nước. Điều này có nghĩa tất cả đường truyền qua vệ tinh của gã sẽ bị treo lại cho tới khi nào tạnh mưa.



Tách cà-phê Thổ Nhĩ Kỳ như đang thiêu đốt dạ dày gã. Gã dọn chỗ đồ ăn còn thừa, quay lại với cái bàn nhìn lại danh mục lần nữa.



Hàng triệu điều khác nhau đang lơ lửng quanh đầu gã và gã thấy khó mà mà tập trung được. Với một chút xíu gã đã phát hiện ra mọi thứ càng trở nên rối rắm hơn.



Một trong những thông tin thú vị nhất mà gã đã phát hiện ra là cách đây khoảng hơn sáu tháng người Mỹ đã bí mật thả năm tù nhân nguy hiểm nhất mà họ giam giữ tại vịnh Guantanamo.




Đó là giả thuyết của gã Lùn, nhưng dù cố gắng đến mức nào để tìm ra đường kết nối gã vẫn không thể. Có một hố đen thông tin – một hiện tượng tình báo cực kỳ hiếm khi xảy ra đặc biệt với trình độ của gã. Thông tin không thể che giấu được nhưng không bao giờ bốc hơi một cách đơn giản.



Thực tế rằng hắn đã cố gắng hết sức để đào bới những gì đang ở phía trước cho thấy một điều – Nước Mỹ chưa bao giờ muốn nói lời thả năm tù nhân này ra.



Những tên lính liên quan đến vụ thả tù nhân vào cái đêm mưa cách đây gần sáu tháng hẳn đã được thăng chức và thả ra khỏi Guantanamo. Nước Mỹ đã rất giỏi trong việc liên kết lại tất cả các đầu mối lỏng lẻo, nhưng tại sao lại như vậy nhỉ? Họ đang che giấu điều gì? Gã để câu hỏi đó luẩn quẩn trong đầu một chút rồi tập trung vào một vấn đề khác có vẻ chẳng liên quan gì lắm – điệp vụ Scot Harvath.



Trong vài tiếng đồng hồ vừa qua, rõ ràng là Harvath đã có trong tay một số nguồn tin đặc biệt nhưng không thuộc về chính phủ Mỹ.



Ngược lại vì lý do nào đó nước Mỹ lại xem anh ta như một món nợ phải trả và theo nguồn tin của gã, Mỹ không cho phép Harvath theo đuổi cuộc điều tra xem ai đã bắn Tracy Hastings. Harvath làm việc đơn lẻ.



Cũng có thể, nhưng rõ ràng là anh chàng có nhiều bạn bè – và là những người rất xuất chúng trong lĩnh vực này. Gã Lùn vẫn tự chửi mắng mình vì tội để mất mọi thứ. Dữ liệu của gã, tài sản của gã tất cả.



Ban đầu, gã rất khoái ý tưởng đưa ra một hợp đồng với Harvath nhưng như thế không chỉ là rất tốn kém mà nếu có gì xảy ra với Harvath rất có thể gã sẽ không bao giờ nhìn thấy tiền và dữ liệu của mình lần nữa được. Gã không còn lựa chọn nào khác ít nhất là đến thời điểm này chỉ có thể mặc kệ. Trong tương lai nếu có cơ hội lúc đó gã sẽ có phương án tiếp theo. Nhưng lúc này, trong mọi động tĩnh gã vẫn phải tỏ ra là gã cũng đang tham gia vào trò chơi.



Gã với qua bàn, đẩy mảnh giấy về phía mình và nghiên cứu lại năm cái tên. Bước tiếp theo của gã sẽ là gì nhỉ?



Một tiếng sấm rền lên đâu đó ngoài vịnh, gã Lùn mở bút gạch chéo cái tên đầu tiên trong danh sách rồi gửi trở lại phòng chát. Những gì Harvath không biết sẽ không giết chết anh.