Không Khóc Ở Kuala Lumpur

Chương 3 : Mối tình đầu

Ngày đăng: 21:51 19/04/20


Giữa năm học lớp mười, vào một buổi tối đầy gió, buổi tối của sự giao mùa, có lẽ đông đang về, tôi đã mơ một giấc mơ kì lạ, chi tiết giấc mơ đó như thế nào thì giờ tôi đã quên. Tôi thường quên những giấc mơ đã đi qua. Cách đây 2 năm hình như tôi vẫn nhớ rõ lắm, giờ thì tôi lại đánh rơi mất rồi. Nhưng có một điều, tôi nhớ rất rõ hình ảnh cỏ dại, và bàn chân người con trai bước rất nhanh trên đám cỏ ấy. Thậm chí, đến tận giờ tôi vẫn ngửi thấy mùi cỏ dại, và tiếng chân người con trai đó trong giấc mơ năm xưa của mình. Bỗng một cơn gió mạnh, hất tung rèm cửa sổ về phía tôi đánh thức tôi dậy. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại vẫn đang được để ngay trên đầu trong khi ngủ. Có tín hiệu báo một cuộc gọi nhỡ. Một số cố định lạ. Như bình thường, có lẽ tôi sẽ bỏ qua nhưng lần này không hiểu sao tôi lại tò mò gọi lại….



….



Nhà văn Dịch Phấn Hàn có nói đại ý rằng, đối với những người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm thì ngay từ cái nhìn đầu tiên bạn đã biết được mình sẽ yêu người đó hay không, hoặc giả có tiến đến một mối quan hệ nào đó không. Tôi nghiệm ra đúng lắm, mặc dù ở cái tuổi mười sáu ấy khi ấy thì tôi chả có tí gì gọi là kinh nghiệm tình trường cả, nhưng sau cuộc nói chuyện qua điện thoại ấy tôi linh cảm rồi cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Và cuộc sống của tôi bắt đầu không còn tĩnh lặng nữa, dường như tôi bước đầu tự chịu khuất phục sau cái giọng nam rất trầm và ấm ấy. Phảo nói là rất trầm và ấm. Tôi chủ qan mà cho rằng người con trai này không giống với những người con trai tầm thường khác xung quanh tôi, chỉ từ một giọng nói qua điện thoại, tôi đã chủ qan thêu dệt cho mình hình ảnh người con trai ấy với bao mơ mộng.



Hai tuần sau với những xáo động của những tin nhắn qua lại, mà khởi đầu là một tin nhắn chúc ngủ ngon nhầm số của Kiên ( tên chàng trai ấy) vào điện thoại của tôi, chúng tôi hẹn gặp nhau. Tôi đã rất tự tin vào mình mà không biết được rằng, sự tự tin này sẽ có lúc phản bội tôi.



Tôi đã xốn xang chờ đợi rất nhiều, và chuẩn bị kỹ lưỡng gần như là hoàn hảo cho buổi hẹn hò đầu tiên. Lúc đấy, tôi đã nghĩ con tim mình đang bắt đầu đập những nhjp đập của tình yêu, mặc dù chưa hề biết mặt mũi Kiên thế nào. Nhưng đến bây giờ thì tôi nghĩ đó là một sự hiếu thắng thì đúng hơn. Một sự hiếu thắng trên con đường chinh phục của mình. Tuổi mười sáu! Mộng mơ, ngông cuồng và khờ khạo.



Đó là một buổi chiều đầu đông se lạnh và đầy gió. Chỉ mới năm giờ chiều, trời đã bắt đầu hoàng hôn. Trong tôi ngày hôm ấy, ngoài cảm giác xao xuyến cho buổi gặp mặt đầu tiên, còn là một niềm lâng lâng sung sướng dâng trào trong lòng vì mùa đông đã thật sự tràn về rồi. Tôi yêu mùa đông vô cùng. Không biết trên đời này có còn cô bé nào yêu mùa đông theo cách cảm nhận của tôi không.



Tôi yêu mùa đông bởi sự lãnh đạm của nó. Mùa đông làm người ta biết tự xoa dịu và làm ấm mình. Mùa đông bao trùm sự lạnh lẽo, buốt giá lên tất cả, những cũng chính mùa đông lại làm con người cảm thấy ấm áp. Tôi yêu mùa đông còn bởi vẻ trầm tư của nó. Bởi lẽ, hoạt động của con người thường trở nên chậm hơn trong thời tiết ấy. Nó nhắc tôi nhớ đến cái bếp lò nghi ngút khói của me ngày còn bé. Mỗi khi trời lạnh tôi thường ngồi lì trước nó cả tiếng đồng hồ, tay hươ hươ trc lửa, mặt cúi xuống nhìn những cục than cháy bập bồng, và mê mẩn vì cảm giác gương mặt đang ấm dần và đỏ ừng lên, mặc cho mẹ ngồi bên cạnh vẫn đang xuýt xoa vì giá lạnh. Rôi những ngày đông ngồi chơi với bon trẻ con trong xóm, mấy đứa ngồi sát rạt lại gần nhau, rồi thủ thỉ nói chuyện râm ran từ đầu ngõ đến cuối ngõ.



Ngày đó, trong xóm có thằng Tồ rất thích nói chuyện và sang rủ tôi đi chơi, nhưng chẳng đứa nào dám hỏi thẳng thằng Tồ cả, vì nó rất cục tính và dễ mít ướt. Thế mà lần đấy, con Hiền “ngố” cả gan dám hỏi thằng Tồ trước mặt tất thảy bọn trẻ con chúng tôi: “ Tồ này, có phải mày thích cái An ko? Bon tao biết hết rồi nhá, còn giả vờ nữa đi”.



Đúng như tôi thầm đoán, mặt thằng Tồ đỏ ửng lên rất khó chịu. Chỉ cần nhìn gương mặt của nó lúc đỏ, thì băng giá mùa đông có lẽ sẽ tan đi hết. Nó đứng lên, nắm lấy tóc con Hiền, giật một cái rõ mạnh, mắt rưng rưng, hét lên một tiếng “Kệ tao!” rồi bỏ chạy. Con Hiền chắc đau quá, cũng khóc thét lên, rồi chửi vọng theo:” Bố nhà mày, thằng Tồ”. Con Hiền là bạn thân của tôi ngày đó, nên hành động của thằng Tồ rõ ràng là không chấp nhận được, cùng lắm thì thừa nhận là có thích người ta, chứ có làm sao đâu. Sau hôm đấy, con Hiền không chơi với nó nữa, một số đứa trong xóm cũng thế, tôi thì lại càng ghét, không hẳn là ghét, mà chỉ vì muốn tỏ ra thái độ kiêu kì một chút vì biết nó thích mình. Mỗi lần thấy nó tôi cứ vênh mặt lên như không thấy, còn nó vẫn cứ lấm lét và ngại ngùng mỗi khi vô tình thấy tôi. Nhiều lần nhớ lại khoảnh khắc ây, thấy mình ngày trước sao quá đáng thế. Trẻ con thường rất vô tâm.



Ôi những mùa đông bé dại của tôi ngày ấy, đã trôi dần vào quá khứ và yêu thương vẫn như còn đong đầy trong kí ức, như một thước phim đang quay chậm lại.
Tôi giả vờ ngây ngô:



- Anh nói gì cơ? Em nghe không rõ.



Tôi nghe tiếng anh thở dài, và nắm chặt tay tôi hơn:



- Em là đồ ngốc!



Tôi cười. Tôi để mặc tay tôi trong tay anh. Và hôm sau thì chúng tôi đã thực sự bắt đầu yêu nhau. Đêm Giáng Sinh tàn, anh chở tôi về, lúc tôi định bước vào nhà, anh lại giữ tay tôi một lần nữa, anh vuốt lại mái tóc tôi đã bị rối tung lên trong gió đông. Rồi cứ thế, anh ngắm nhìn tôi thật lâu, đèn đường mờ ảo, gương mặt anh mờ ảo. Anh cầm chặt tay tôi, áp lên má anh, lên môi anh, rồi lại âu yếm đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi, anh nói, giọng nói còn hơi run run:



- Anh đã nhớ em rất nhiều. Mùa đông lạnh quá anh cũng không thích, nó làm tan hết hơi ấm của em mà anh còn giữ lại.



Tôi ôm chặt lấy anh. Tôi vùi mặt vào chiếc áo ấm của anh. Tôi xúc động bởi từng lời anh nói, xúc động bởi mùi hương của anh, mùi hương được lưu giữ trên chiếc áo ấm anh đang mặc, một mùi hương rất đàn ông, cả mùi tóc anh. Tôi ôm chặt lấy anh. Tôi khóc. Sau này, những người con trai khác bước vào cuộc đời tôi, tôi đã không còn cảm giác bị đê mê bởi mùi hương nào như thế nữa. Tôi vẫn như còn thấy mùi hương của anh phảng phất đâu đây, trong gió, trên cơ thể tôi, nó khiến tôi có thể bật khóc nức nở ngay lúc này. Tôi không thể không mềm yếu lúc này, tôi đã muốn khóc biết nhường nào.



Kiên yêu và nuông chiều tôi như yêu chiều một nàng công chúa nhỏ. Tất cả chúng ta đều hay nhớ và suy diễn lại những hành động lãng mạn và những cử chỉ quan tâm đầy tình yêu mến của người yêu. Nhưng những hành động như thế chỉ mang tính bộc phát, đó không phải là điều chắc chắn là anh ta yêu bạn nhiều bao nhiêu, yêu bạn đến bao lâu. Bây giờ mỗi khi đọc những câu truyện tình yêu xúc động, kiểu như thế, tôi đều cho nó là phù du cả. Trước đây, tôi tin nhiều vào sự chân thành, nhưng ngay cả sự chân thành cũng chỉ là phù du thôi. Thế là trong tình yêu, tôi chẳng còn tin được gì cả.



Đối với tình yêu, ta có thể tồn tại trong nó, có thể say đắm nó, nhưng đừng bao giờ tin tưởng nó một cách tuyệt đối. Xét cho cùng tình yêu cũng chỉ là câu chuyện giữa hai người với nhau, không có điều gì chúng ta có thể tin tưởng tuyệt đối được, ngay cả đến bản thân chúng ta cũng thế thôi.