Không Muốn, Không Muốn Buông

Chương 11 : Phiên ngoại (hạ)

Ngày đăng: 20:22 20/04/20


Vĩnh viễn không thể tin tưởng một con sắc lang, đây là lần thứ mười vạn tám nghìn ta nghiến răng nghiến lợi tự cảnh cáo chính mình.



Đáng tiếc, hiệu quả cùng với lần thứ mười vạn bảy nghìn chín trăm chín mươi chín cũng y chang nhau – hối hận đã quá muộn màng.



Vẻ mặt cầu xin, ta cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo mới mà mình đã chọn lựa tỉ mỉ để đi dạo phố.



Đem một chàng trai nhã nhặn đáng yêu như thế này đưa vào một cửa hàng bán đồ chơi tình thú tản ra đầy khí âm lãnh khủng bố thật sự không phải là con người mà!



Ta thực sinh khí.



Bất quá ta vẫn nắm lấy tay Khổng Văn thật chặt, không dám thả ra dù chỉ một giây, nơi này thật đáng sợ. Muốn ta buông tay Khổng Văn ra, tự mình đi qua những kệ đồ đều có đầy những tên đàn ông đáng sợ nhìn ta đầy mê đắm, ta còn chưa có lá gan lớn như vậy.



Khổng Văn nhất định cảm giác được bàn tay nhỏ bé của ta trở nên băng lạnh, hắn cúi đầu nhìn nhìn ta, nhẹ giọng hỏi: « Làm sao vậy, Địa? »



Hừ ! Đồ ôn nhu săn sóc giả tạo.



Ta ủy khuất trừng hắn liếc mắt một cái.



Bá đạo, chuyên chế, căn bản là một quả trứng thối, luôn không biết suy nghĩ cho cảm nhận của người khác !



Ta nhìn còng tay, roi da, đồ chơi chạy bằng điện bày đầy trong cửa hàng – mấy thứ này rất đau a. Rốt cuộc nhịn không được, oa oa khóc lớn lên : « Anh …. Anh tính đối với em làm cái gì ? Ô ô ….. »



Nước mắt ‘lạch cạch lạch cạch’ chảy xuống.



Có người luống cuống tay chân giúp ta lau đi nước mắt.



« Địa, em đừng khóc. » Khổng Văn nôn nóng an ủi ta : « Anh không tính làm gì cả. »



Kẻ lừa đảo!



Loại nói dối này ta kiên quyết không tin.



« Quả nhiên rất đáng yêu, trách không được anh bạn lại dẫn cực cưng này đến đây mua đồ chơi … » Một tên đàn ông xấu xa đứng ở bên cạnh ngả ngớn nói.



Ta lúc này rất giận dữ, một bên lau nước mắt, một bên cho Khổng Văn một cái tát ‘ba’ vào mặt.



Khổng văn cũng giận dữ, trợn trừng đôi mắt, rống lên một tiếng: « Câm miệng cho ta! »



Vóc dáng của hắn vừa cao lại vừa to, tức giận hung dữ lên trông vô cùng vô cùng khủng bố, tên đàn ông bên cạnh bị hắn hù một cái ngượng ngùng chạy xa. Mà bản thân ta cũng bị hắn doạ sợ tới mức sửng sốt.



Ta khiếp sợ run run liếc mắt nhìn hắn, đem tiếng khóc thu nhỏ lại.



Khổng Văn cúi đầu đem ta ôm vào trong lòng, dùng cằm đỉnh đỉnh vào trán của ta, nhẹ nhàng hống : « Đừng khóc, có gì đáng để khóc chứ ? »



Có gì đáng để khóc ? Ta ngẩng đầu nhìn nhìn còng tay, roi da xung quanh, những thứ này đều làm cho da thịt đau rát, lần thứ hai gào khóc.



« Anh.... Ô...... Anh khi dễ em ! » Ta lên án.



« Chỉ mua một ít đồ vật, làm sao lại khi dễ em ? » Khổng Văn không hài lòng nói nhỏ : « Cũng không phải dùng ở trên người em. »
Đem ta đặt nằm thoải mái trên bờ cát mịn, Khổng Văn nói : « Em chờ anh một chút. »



Hắn vội vàng chạy đi, lại vội vàng chạy về, cầm trên tay một cái túi gì đó căng phồng thật lớn.



« Anh mua tối hôm qua. » Hắn đắc ý dào dạt nói : « Thừa dịp lúc em ngất xỉu, đi ra ngoài mua. »



Ta tức giận liếc nhìn hắn một cái.



Mở gói to ra, giống như cả một bảo tàng hải dương hiện ra ở trước mắt.



« Oa...... » Ta cao hứng kêu lên.



Rất nhiều vỏ sò với đủ loại hình thái kỳ quái xuất hiện ở trước mặt.



Ta chưa từng thấy qua nhiều vỏ sò xinh đẹp như vậy.



Khổng Văn đem từng cái từng cái vỏ sò bày ra, vây quanh ở bên người ta thành một cái vòng lớn.



Ta nhìn hành động ấm áp cùng lãng mạn ngàn năm khó gặp này của hắn mà ngây ngô cười ha hả.



« Đẹp không? »



« Đẹp. » Ta vui tươi hớn hở gật đầu.



« Có phải rất là rất đặc biệt cùng kỳ diệu không ? »



« Rất đặc biệt cùng kỳ diệu. » Ta tán thưởng nhìn một vòng lớn vỏ sò xinh đẹp bên người. Hắn không phải là đem toàn bộ vỏ sò quý nhất lớn nhất của bãi biển mua hết về chứ ?



Khổng Văn tới gần ta, suất khí đến ngay cả Ma Vương cũng phải kém xa.



« Như vậy.... » Hắn nuốt  một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào ta: « Chúng ta hãy làm chuyện đặc biệt cùng kỳ diệu nhất đi. »



Ta nhất thời không ngậm miệng lại được. Mà nếu có ngậm lại được, ta nhất định sẽ cắn đứt đầu lưỡi của mình.



« Anh … anh …. Anh … anh …. » Ngay cả chính ta cũng không xác định được chính mình đang muốn nói cái gì.



« Đến đây đi, Địa. Hoàn cảnh tốt như vậy, cảm giác nhất định sẽ rất đặc biệt cùng kỳ diệu. »



Hắn lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, vừa nhẹ nhàng vừa linh hoạt đè ép lên người ta........



Sự thật chứng minh, người này quả thật so với heo chó cũng không bằng.



Vĩnh viễn không thể tin tưởng một con sắc lang!



Ta lần thứ mười vạn tám nghìn linh một lần nghiến răng nghiến lợi tự cảnh cáo chính mình.



—– Hoàn ——-