Không Muốn, Không Muốn Buông
Chương 9 :
Ngày đăng: 20:22 20/04/20
Oa oa oa ! ta diễn cảnh xuân – lại diễn trúng cho một ông bác già xem, nếu ông ấy xem nó rồi phát tát bệnh tim mà chết ta sẽ trở thành phạm nhân trọng tội a.
Chật vật từ trên bàn đứng dậy, ta hoang mang rối loạn che lại ‘tiểu đệ đệ’ của mình, sau đó liền chui luôn xuống bàn làm việc của Khổng Văn, dù sao ta cũng không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Khổng Văn nhanh chóng trấn định lại, hắn vươn tay kéo lấy ta, đem ta thoải mái ôm vào trong ngực. Ta nhắm mắt lại, vùi cả người vào trong lòng ngực hắn, kỳ thật đà điểu cũng là một động vật không tồi.
« Bác, sao bác lại tới đây ? » Không Văn kinh ngạc hỏi.
Là người thân của Khổng Văn ?
Quen với Khổng Văn lâu như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ hướng ta đề cập đến người thân của mình, hại ta còn nghĩ rằng hắn cũng giống ta – đều là cô nhi.
May mắn không phải là ba của Khổng Văn. Ta đang cố tự an ủi lấy tâm linh nhỏ yếu đáng thương của mình.
Y chang như trong phim thường có những đoạn xung đột cao trào thay nhau diễn ra, Đoạn Địa ta còn chưa có chuẩn bị tốt để tiếp nhận, liền nghe Khổng Văn tiếp tục lên tiếng : « Ba ! Sao ba cũng đến ? » Cơ hồ làm cho ta muốn đột quỵ.
Không thể nào?
Ta sợ tới mức há miệng thật to không sao khép lại được.
Nhưng vẫn còn chưa hết, một tiếng sét thứ ba lại đánh tới. Khổng Văn thản nhiên nói : « Nga, mẹ cũng đến à. »
Thiên toàn địa chuyển......
Ta xác định chính mình cần phải hôn mê đi.
Bất quá trước khi hôn mê, ta muốn xác định rõ có phải Khổng Văn đang trêu cợt ta hay không ? Nếu chỉ vì vài lời nói dối của hắn liền đem ta doạ đến ngất xỉu, không phải là không còn mặt mũi nhìn đời sao ?
Không có khả năng trùng hợp như vậy a.
Ta mở to mắt, quyết đoán nhanh chóng quay đầu lại, sau đó y chang một đứa ngốc mà ngây ngẩn cả người.
Cửa phòng hiện tại đã có ba người đứng.
Ông bác xuất hiện lúc trước còn chưa tính, hiện tại có thêm một người đàn ông trung niên có bộ dạng cùng Khổng Văn thập phần tương tự, và một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp đang ngạc nhiên trừng mắt nhìn ta – dường như là mẹ của Khổng Văn a.
Nhìn tới nhìn lui ba người kia mấy vòng, thẳng đến lúc ánh mắt của ta cùng ánh mắt của người có lẽ là ba của Khổng Văn va chạm nhau, ta mới sực nhớ tới chuyện hiện tại không còn mặt mũi gặp ai.
Hét to một tiếng, lùi về trong lòng ngực Khổng Văn, tiếp tục làm đà điểu.
Rất mất mặt! Ta muốn đi chết a!
Khổng văn đem ta ôm đến trên sô pha, cởi áo khoác tây trang giúp ta che lại hạ thân. Thong dong nói: « Bác ! Ba ! Mẹ ! Mời mọi người vào ngồi. »
Sau đó là ông bác của Khổng Văn, ông ấy ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đi cuối cùng là ba Khổng, bác ấy tới gần ta, ánh mắt nhìn ta giống như đang nhìn tân nương tử của bác ấy, làm cho lông tóc cả người ta đều dựng thẳng lên.
Khổng Văn nói : « Ba, xin người không cần chảy nước miếng. » (=)))) Hắn làm cái thủ thế, bất kỳ ai cũng đều dễ dàng hiểu được ý tứ của hắn – tiễn khách.
Vì thế, ba Khổng cũng bỏ đi luôn. Lúc bác ấy rời đi, ta dùng ánh mắt cung kính đối với cha chồng tương lai mà dõi mắt nhìn theo.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, ta hỏi Khổng Văn : « Đã xong chưa ? »
Hắn hôn nhẹ lên mũi ta: « Đã xong. »
« Em đã cho là hai chúng ta phải tạm thời chia lìa a. » Ta bắt đầu tưởng tượng : « Hoặc là xuất hiện một cô em họ hay là tình địch gì đó vân vân. »
« Phải không? » Hắn cười nhẹ.
Ta vẫn còn có chút lo lắng: « Thật sự đã xong? »
« Thật sự. »
« Thật sự thật sự đã xong? »
« Thật sự thật sự. » Hắn đáp lại vô cùng đứng đắn và kiên định.
« Chúng ta đây chính là đã được cha mẹ hai bên cùng đồng ý? »
« Phía bên anh là ba anh làm chủ, còn phía bên em là ai ? »
Ta hì hì cười: « Đương nhiên chính là em a, trong nhà em lớn nhất! »
Khổng Văn cũng hì hì cười, kề sát lại cắn cắn lên lổ tai ta: « Như vậy ..... Chúc mừng một chút đi. »
Mặt ta đỏ lên: « Lần này.... Lần này em muốn làm chủ động! »
Hắn cư nhiên không suy nghĩ liền đáp ứng: « Không thành vấn đề. »
Ta còn chưa kịp nở nụ cười mãn nguyện, hắn lại nói: « Em chủ động nhận anh. »
Oa ! Ta không chịu, không chịu ….. Ngươi lại bắt đầu khi dễ ta a!
[chính văn hoàn]