Không Phải Em Không Yêu
Chương 17 : Nhà hoan hỷ, nhà ưu sầu
Ngày đăng: 15:26 18/04/20
Editor: Thoa Xù
Chuyện bất thường của Phó chính, tất cả mọi người ở thành phố S nghe đến tên anh thì đều biết rõ ràng.
Buổi sáng sớm khi anh vừa mở mắt, lập tức ra lệnh ép buộc bác sĩ gỡ bỏ bình dưỡng khí và ống truyền dịch, nếu không phải Lâm Văn ra sức ngăn cản, đoán chừng anh đã xé hết băng vải mà xuống giường xuất viện luôn rồi.
"Phó Thiên, em bảo Phương Miễn tới đây, đem theo tất cả văn kiện dự thảo của các hạng mục cần phê duyệt." Sắc mặt Phó Chính vẫn còn rất kém, nhưng càng lộ vẻ sắc bén đáng sợ.
Phó Thiên biết có khuyên anh nghỉ ngơi anh cũng sẽ không nghe, gật đầu một cái rồi lập tức bảo người chuẩn bị xe đi đến tòa thị chính, Lâm Văn ở bên cạnh đang múc cháo nóng ra cho anh, nghe vậy cau mày lo lắng nói, "Cấp dưới không có ai sao, chuyện gì mà con nhất định phải tự xử lý gấp rút như vậy? Con vừa mới tỉnh lại, bác sĩ nói là tình trạng của con vẫn chưa ổn định....."
"Mẹ." Anh lạnh lùng nghiêm mặt gọi, cau mày nói "Ba đâu ạ?"
Lâm Văn vẫn luôn hết cách với đứa con trai lớn này, thở dài, "Đang ở ngoài nói chuyện với viện trưởng về tình trạng của con."
Vừa nói xong thì Phó Lăng đẩy cửa bước vào, dù sao Lâm Văn bà cũng xuất thân từ gia đình danh giá, tri thư đạt lễ, biết rõ tiến lùi, biết chồng và con trai có lời muốn nói, bưng cháo đến cho Phó Chính xong, lập tức bước đến nói lời khách sáo rồi ra ngoài đóng cửa lại.
"Bác sĩ nói phãi tĩnh dưỡng ít nhất hai tuần nữa, bây giờ con cảm thấy thế nào rồi?" Phó Lăng ngồi xuống bên cạnh con trai.
"Nếu có chuyện gì, chắc hẳn phía nhà họ Lương đã đốt pháo ăn mừng rồi." Phó Chính nhếch môi cười lạnh, "Hai tuần quá lâu, ngày mai con phải xuất viện, đợi lát nữa Phương Miễn tới con muốn hỏi cậu ta chút chuyện, mấy ngày con vắng mặt người nào động não nhiều nhất, người nào “tích cực” nhiều nhất."
"Ban Thị ủy chắc chắn phải có động thái, nhưng sắp tới đây sẽ rất khó khăn." Phó Lăng gật gật đầu, "Con bồi dưỡng cơ thể cho khỏe hẳn, thứ sáu này xuất viện cũng không muộn, còn nữa, Lương kha đã tới bệnh viện nhiều lần, đoán chừng hôm nay không ngăn cản được nữa."
Phó Chính nghe thấy cái tên này lập tức nhíu mày, vẻ mặt của anh lọt hết vào tầm mắt của Phó Lăng, "Cô gái ở bên cạnh con hai đêm nay, có muốn gửi chút đồ gì cám ơn cô ấy không?"
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng dường như bị ngưng trệ, vẻ mặt Phó Chính không thay đổi quay đầu nhìn Phó Lăng, hai cha con đều im lặng nhìn nhau một lúc lâu, Phó Lăng cười nhạt, "Mánh khóe trẻ con của thằng nhóc A Thiên, ba sẽ không vạch trần nó."
Nói xong ông đứng lên, sửa sang lại tây trang, "Tự giải quyết cho tốt."
***
"Tại sao muốn mình tự giải quyết cho tốt?!" Cố Linh Nhan nhảy dựng lên ở trên ghế, "Người phải tự giải quyết cho tốt chính là anh ta!"
"Năm mới vui vẻ." Cô ngẩng đầu cười nhạt với anh, "Anh về đi."
***
"Lạnh muốn chết!" Cố Linh Nhan quấn chặt áo bước ra khỏi quán ăn, lấy hết can đảm nói với Đơn Cảnh Xuyên đang tựa vào bên cạnh xe, "Kêu em ra ngoài làm gì chứ?"
"Anh đưa em về ký túc xá." Anh mở cửa xe, gương mặt đóng băng lạnh lùng, muốn thương lượng cũng không được.
"Đơn Cảnh Xuyên." Cô bước mấy bước vọt tới trước mặt anh, nhón chân lên trợn to hai mắt, "Nghe không hiểu quốc ngữ sao? Lần trước em đã nói rồi, hai chúng ta không quen cũng chẳng thân, nhiều lắm thì nói không đánh không quen biết, tại sao em phải nghe lời anh hả? Em là con chuột chũi anh nuôi à?"
Hương thơm của thiếu nữ hòa lẫn trong hơi thở của anh, ánh mắt anh tối sầm, vô thức quay đầu đi, Cố Linh Nhan nhìn anh bày ra bộ dáng đó, cũng không thèm nói nữa, phụng phịu xoay người muốn đi.
"Cố Linh Nhan." Đơn Cảnh Xuyên nhẹ nhàng kéo cánh tay cô.
"Buông ra." Cô cũng không quay đầu lại, "Nếu không em kiện anh, chú cảnh sát quấy rối tình dục."
"Em.... Em không được đi xem mắt." Vậy mà Cục trưởng đại nhân anh minh thần võ của chúng ta cũng hơi cà lăm rồi, một luồng điện chạy qua người Cố Linh Nhan, cắn răng khẽ quay đầu lại, đôi mắt to đen bóng gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, "Quê mùa, đó không phải là xem mắt, đó là họp mặt hữu nghị."
"Dù sao em cũng không được đi." Anh rút tay về, hơi nghiêng mặt qua.
"Tại sao chứ?" Trái tim cô mơ hồ đập thình thịch, giọng nói hướng về anh.
Đơn Cảnh Xuyên cào tóc, phiền não muốn lấy thuốc ra hút, Cố Linh Nhan lập tức cười tươi như hoa, gần như áp sát vào quần áo anh mới dừng bước lại, "Anh thích em à?"
Khuôn mặt mờ ảo của người nào đó có hơi phiếm hồng.
"Không nói là em đi nha." Chân cô lui về sau một bước, hình như trong miệng anh mắng thầm câu gì đó, một lúc lâu mới đưa tay nhẹ nhàng kéo cô lại, cẩn thận dè dặt ôm lấy cô.
Tiếng gió thổi hù hù sau lưng xen lẫn tiếng đốt pháo hoa cách đó không ra, nổ đùng đùng trên đầu giữa trời đêm, ngày đầu tiên của năm mới, ở nơi nào đó trong lòng Cố Linh Nhan, như si như say, vui mừng đến nỗi mình họ gì cũng không biết nữa rồi.