Không Phải Em Không Yêu

Chương 21 : Lối đi

Ngày đăng: 15:26 18/04/20


Buổi sáng năm mới Phó Chính bị tiếng pháo nổ ầm ĩ của mấy nhà dưới lầu đánh thức, nhìn đồng hồ thấy chưa đến bảy giờ sáng, người bên cạnh đang say giấc nồng, cuộn tròn bên cạnh anh, để lộ ra cánh tay thon thả ngọc ngà như đóa sen vậy, một bên mặt an tĩnh mà duyên dáng.



Nếu Thiệu Tây Bội tỉnh giấc, nhất định sẽ nghĩ đến một câu nói, một người phụ nữ yên tĩnh ngủ trước mặt bạn, điều bạn muốn làm chính là không đánh thức cô ấy dậy, chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô ấy.



Thế nhưng người này lại là Phó Chính, vì vậy lập tức thay đổi thành trong lúc cô ấy lơ mơ ngủ, thân dưới đã có một cây nóng hầm hập chỉa vào, người nào đó xấu xa cắn vào môi cô cho đến khi cô không thể thở được, dồn ép cô phải mở mắt ra.



"Em đói bụng....." Hai ngày nay cô bị anh giày vò đến rụng rời rệu rã hết, thê thảm đẩy anh ra, "Em muốn ăn sáng."



"Đừng ăn nữa, anh đút em ăn cái khác, ha?" Sinh lực anh tốt vô cùng, không mang mắt kính nên gương mặt có vẻ anh tuấn và hơi không đứng đắn, "Vòng chân qua thắt lưng anh đi."



Phó Chính luôn thích tư thế mặt đối mặt nhất, Thiệu Tây Bội đáng thương còn đang mơ màng chưa tỉnh giấc, đã bị anh dùng tư thế xấu hổ nhất mà đâm mạnh vào từng cái từng cái đến phát đau.



"Anh...... Anh bị tai nạn...... Sao lại không bị ảnh hưởng gì hết vậy......" Cô rất bực mình, nghĩ lại thì người này vừa mới xuất viện chưa bao lâu, sao sinh khí lại dồi dào đến như vậy chứ.



"Trước khi va chạm, theo bản năng anh phải bảo vệ cái này trước chứ, nếu không thì làm sao em hưởng thụ được." Giọng anh trêu đùa lưu manh một cách thản nhiên.



Vì vậy Lúc Thiệu Tây Bội xuống giường, chân cẳng mềm nhũn suýt chút nữa là khuỵu gối xuống đất rồi, Phó Chính đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, nghiêng người ló đầu ra nhìn, khóe môi nhếch lên cười nhạt, cô tức giận hung hăng trừng mắt với anh, lúc vào bếp làm điểm tâm hận không thể bỏ độc vào thức ăn.



Hơn mười một giờ thì đến dưới khu chung cư, Lục Mộc ngồi vào ghế phía sau, trên ghế lái, Phó Chính quay đầu lại lễ độ nhàn nhạt gọi một tiếng "Dì Mộc".



Chuyện tình của anh và Thiệu Tây Bội đã ngần ấy năm như vậy, trong lòng Lục Mộc cũng hiểu rõ mấy phần, nhưng cũng chưa bao giờ hỏi tới, đây vẫn là lần đầu tiên thật  sự gặp mặt, không kềm được nhìn anh thêm mấy lần.



Ngày hôm qua lúc Phó Chính mở lời nói muốn mời Lục Mộc ăn cơm, Thiệu Tây Bội đang làm mình làm mẩy với anh, thật sự lúc đó cô hơi luống cuống, trên đường đi ngồi ở vị trí cạnh ghế lái cô rất hồi hộp.



Dù sao Phó Chính cũng là quan chức, chức vị lại cao như vậy, con người cũng âm hiểm nữa, nói năng xử xự lúc nào cũng mực thước, dáng vẻ thái độ của Lục Mộc cũng rất đúng mực, sau khi vào phòng bao của nhà hàng thì cười tít mắt trò chuyện vui vẻ với Phó Chính.



"Dì Mộc, chúc dì sức khỏe dồi dào, trẻ mãi không già." Trước khi kết thúc bữa cơm, anh khẽ nâng ly rượu và nở nụ cười hiếm thấy.



Lục Mộc cũng cười, "Cám ơn cậu."




Nói xong cô càng thêm hăng hái, cúi đầu xuống mặt anh vừa cắn vừa gặm loạn xạ, anh nhịn đến nỗi trên cánh tay nổi hết gân xanh, cô hôn một hồi, hơi ngửa mặt lên bất mãn, "Đơn Cảnh Xuyên sao bụng của anh lại cứng như vậy chứ? Cơ bụng à?"



Lời còn chưa dứt, tay Đơn Cảnh Xuyên đã nhẹ nhàng đè đầu cô xuống, thận trọng hôn lên, nếu lúc này thần trí của Cố Linh Nhan minh mẫn, sẽ phát hiện thật ra tay anh cũng đã hơi run rẩy rồi.



Áo tắm trên người cô đã xộc xệch muốn rớt xuống rồi, trắng noãn nõn nà như ẩn như hiện, trước lạ sau quen, anh từ từ khống chế tình hình, từ từ bật dậy ngồi ôm cô, cô vắt ngang trên đùi anh ôm cổ anh, hơi thở của hai người hòa hợp với nhau, cô chỉ cảm thấy khắp nơi đều là hơi thở nam tính sạch sẽ.



"Ưmh....." Cô nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt to lóng lánh nước nhìn anh, cả người anh căng thẳng, vội vàng buông cô ra, lấy tốc độ cực nhanh quấn cô vào trong chăn giống như cái bánh chưng, bản thân mình thì lui ra bên cạnh giường.



"Em..... Mau ngủ đi." Đơn Cảnh Xuyên tắt bớt đèn lớn, giọng nói có hơi kỳ lạ, "Sáng sớm mai anh đưa em về có được không?"



Quả thật cô cũng mệt nhừ, dụi dụi mắt, "Bây giờ anh phải đi à?"  Một lúc lâu sau lại nói, "Anh đừng đi có được không?"



Cô gái nhỏ chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hơi thở của anh đang không ổn định, hít thở sâu một hơi, rồi từ tốn nói, "Được, anh ở đây với em, em mau ngủ đi."



Trong lúc Cố Linh Nhan say rượu hung hăng đùa giỡn lưu manh với người nào đó, cũng không quan tâm người ta ngủ ở đâu, vừa lòng thỏa ý an tâm mà ngủ, người nào đó từ từ ngồi lên ghế sô pha, vuốt vuốt ngực để dập tắt máu nóng dâng trào ban nãy.



...



Mà lúc này đây, bên ngoài phòng bao riêng “Mộc cách”, Phó Chính nắm lấy tay cầm rồi từ từ mở cửa ra, bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc đang cầm ly rượu, thấy anh tới, ánh mắt sáng lên, vội vàng kéo tay anh tiếp đón.



Người phụ nữ đong đưa đôi môi anh đào trước mặt anh, trong đầu nhớ lại cuộc điện thoại của đối phương chiều nay, "Lần này Chính phủ nhất định sẽ tăng viện trợ từ bên ngoài mới có thể ngồi vững vàng, mong muốn của trùm bất động sản thành phố R chính là bàn bạc, người phụ nữ của ông ta... Lần trước anh có gặp qua rồi... Hi vọng buổi tối anh có thể cùng đến “Mộc cách”...."



"Khoản tiền này tuyệt đối không thể thiếu..... Đây là hạng mục lớn đầu tiên trong đầu năm nay của thành phố, cũng không thể để mất được..."



Ánh mắt của anh thâm trầm, không nhìn rõ vui mừng, người phụ nữ xinh đẹp thấy hơi kỳ lạ mở to mắt nhìn anh, hồi lâu sau anh buông tay nắm cửa, đưa tay ôm chầm lấy eo của người phụ nữ kia.



Cửa từ từ đóng lại, như một tiếng thở dài ngắn ngủi.