Không Phải Em Không Yêu
Chương 27 : Khi tỉnh mộng
Ngày đăng: 15:26 18/04/20
Editor: Thư
Một đêm tất cả chỉ có mộng mị.
Thiệu Tây Bội chỉ cảm thấy chính mình phải chịu dày vò, khi giật mình tỉnh dậy vào rạng sáng, hít thật sâu mấy hơi mới tỉnh lại, lúc này người ngủ bên cạnh cũng bị kinh động, nắm chặt lấy tay và ôm cô vào lòng, sẳng giọng, ngữ điệu mang theo một tia khàn khàn.
"Không có việc gì."
Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt anh sáng lên, thật yên tĩnh, mà lại khiến cô đột nhiên cảm thấy vô cùng tâm an.
Thật sự là sốt đến hồ đồ rồi.
Cảm giác được thân thể cô có chút cứng ngắc, lúc này Phó Chính mới buông cô ra, lạnh lùng nghiêm mặt đứng dậy xuống giường.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Thiệu Tây Bội nhìn ngắm bốn phía, phát hiện đây là phòng chuyên chế anh mua ở một khách sạn hai năm trước, anh cũng đã dẫn cô đến đây vài lần.
Một tháng trước vẫn thề sẽ không nhìn anh anh dù cho chỉ là một đầu ngón tay, hiện tại anh không chỉ cứu cô trong nước sôi lửa bỏng, lại còn có lòng từ bi chiếu cố cô.
Hiện nay món nợ nên tính toán thế nào mới tốt đây.
...
Khi tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều, có vẻ như trong phòng cực kỳ an tĩnh, Thiệu Tây Bội cảm thấy toàn thân thư thái hơn rất nhiều, chống cánh tay muốn ngồi từ trên giường dậy, cầm lấy nhiệt kế đã được tiêu độc để ở đầu giường định đo nhiệt độ.
Thân nhiệt đã giảm xuống, nhưng mà hiện tại mũi thì nghẹt mà cổ họng lại xót, váy lễ phục ngày hôm qua không biết đã đi nơi nào, trên sofa đặt một bộ quần áo mới.
Mặc xong cô còn ngửi được chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, tựa như hương vị thường ngày trên người anh vậy.
Lúc này truyền đến tiếng mở khóa cửa, trên tay Phó Chính mang theo một thứ gì đó, tầm mắt băng lãnh thoáng lướt qua người cô, cô bất giác run lên, hồi lâu sau mới nhìn anh nhẹ giọng nói, "Cảm ơn anh."
Sắc mặt anh càng trầm vài phần, không nói gì.
Sau khi xuống xe, Cố Linh Nhan kiên trì muốn tiễn Thiệu Tây Bội về đến nhà mới trở lại trường, khi về đến nhà Thiệu Tây Bội lấy từ trong túi xách ra một chiếc CD ca nhạc mua hôm trước đưa cho cô, cô bé vui vẻ đến miệng cũng không thể ngậm lại, hận không thể hung hăng hôn cô vài cái mới đã.
Lúc lên lầu mở cửa phòng, cô hoảng sợ, Lục Mộc đang cầm một ấm trà đứng tại cổng vòm, thẳng tắp nhìn cô.
"Con đi đâu hả?" Lục Mộc nhàn nhạt mở miệng.
Từ nhỏ Thiệu Tây Bội do Lục Mộc một tay dạy bảo, tính tình Lục Mộc có chút đạm mạc, bình thường không nói nhiều lắm, nhưng mà khi nào nổi giận cô vẫn nhìn ra được tới, nàng bất giác dời ánh mắt, không biết nên đáp lại như thế nào.
"Con nói thật." Ánh mắt Lục Mộc càng sâu vài phần.
Mẹ con mặt đối mặt, Thiệu Tây Bôi càng cảm thấy không còn chỗ che giấu, há miệng thở dốc lại vẫn không nói chuyện.
Âm thanh "xoảng - -" cực kỳ lớn vang, ấm trà Lục Mộc cầm trong tay đã rơi ở trên mặt đất, xoay người đi vào gian trong.
"Mẹ." Thiệu Tây Bội vài bước đuổi theo, "Mẹ... Thực xin lỗi."
"Không có gì có lỗi cả." Lục Mộc đưa lưng về phía cô, "Con không có làm sai cái gì cả."
"Mẹ..." Ánh mắt cô ảm đạm, lắc lắc đầu, "Con cảm thấy con thật thất bại, cái gì con cũng xử lý không tốt, con chỉ biết lia từng dao từng dao để sẹo lại trên người mà thôi."
Bất luận là nhà họ Đơn, hay là Phó Chính.
"Ông ấy cưới một người phụ nữ, người phụ nữ kia mắng con là con hoang, trừ bỏ anh, không ai đến giúp con. Bọn họ hi vọng ta trở về, nhưng căn bản sẽ không nhận thức cháu gái như con."
"Mẹ, con rất hận ông ấy, nhưng lại không biết hận vì cái gì..."
Ánh mắt của Lục Mộc lạc bên ngoài cửa sổ, cảnh hoàng hông lại mang theo một tia cảm giác thê lương.
Bà quay người lại nhìn con gái mình, tất cả mọi thứ trên khuôn mặt quá giống bà đều mang theo tuyệt vọng cùng khiếp đảm.
Thiệu Tây Bội từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối chính mình, giọng nói rầu rĩ chứa tiếng khóc nức nở, "Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết, tới cùng ba con là ai..."