Không Phải Em Không Yêu

Chương 30 :

Ngày đăng: 15:26 18/04/20


Cố Linh Nhan ở một mình trong phòng ngủ, cầm gối đầu phát tiết một hồi lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng cửa mở. 



Người nào đó nhìn cô bằng ánh mắt u ám, hơi thở cũng trở nên mạnh mẽ quá mức. Mặc dù cô nổi lửa trong lòng nhưng cũng không phải là không có tiền đồ, cô xoay người, để anh đối diện với cái lưng của mình. 



Ai mà ngờ điểm biến thái nhất của Đơn Cảnh Xuyên chính là cực kỳ nhẫn nại đến mức kinh người. Cố Linh Nhan cảm thấy tấm lưng thẳng của mình cứng hết cả rồi, anh vẫn cứ đứng đó, lẳng lặng nhìn cô.  



"Nhìn cái gì?! Tránh ra!" Cô xoay người, ném gối trong tay về phía anh, “Về nhà của anh mà ăn canh cá nóng!” 



"Nơi này cũng là nhà của anh.” Đơn Cảnh Xuyên khoanh tay, nói không nhanh không chậm.



Cô nhìn khuôn mặt than đẹp trai của anh mà nghiến răng nghiến lợi, nhảy một phát từ trên giường xuống, “Được, tôi đi!”



"Cố Linh Nhan." Anh không thể nhịn được nữa, dùng tay tóm gọn lấy cô, “Đây cũng là nhà em, em đi đâu hả?!” 



Cố “xù lông” vẫn cho rằng Đơn Cảnh Xuyên không có tình cảm nào đáng để nói, nhưng những lời của anh lại đánh mạnh vào cô. Lớn đến thế này rồi, người luôn nhanh mồm nhanh miệng như cô lại chẳng biết phải cãi lại như thế nào. 



Anh cúi đầu nhìn cô, khẽ thở dài một cái, "Qua một tháng nữa là em tròn mười chín tuổi, có thể đừng hở một chút là nổi nóng hay không?” 



Giọng nói của Đơn Cảnh Xuyên vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịch, khiến mũi cô cay cay. Cố Linh Nhan đành phải mạnh miệng, “Vậy anh cũng sắp hai mươi bảy tuổi rồi, có thể bớt chọc giận em được hay không?”



Anh ngẩn ra, tiện thể không nhịn được mà cười một tiếng. Cố Linh Nhan nghe tiếng cười liền không khỏi ngạc nhiên, anh luôn luôn giống như đồ bằng đồng đen vậy, thế nhưng hôm nay lại nở nụ cười, thậm chí còn cười đẹp đến mê hồn! 



"Nhan Nhan, anh chỉ thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, không phải vì người ta sùng bái hay hâm mộ anh.” Anh khẽ cúi người xuống, tầm mắt ngang hàng với cô, “Người anh lo lắng là những người anh thật lòng quan tâm, ví dụ như gia đình anh, ví dụ như em.” 



"Em xin lỗi." Trong lòng cô rung động, khóe mắt đỏ hoe, "Em chỉ là cảm thấy anh xuất sắc như vậy, theo lý mà nói phải ở bên một người thật tốt, em biết bản thân em... cho dù một điểm cũng không tốt.” 



Con thỏ xù lông hiếm có dịp biết phân biệt phải trái, nhận sai như vậy, hóa thân thành dáng vẻ cúi đầu, chăm chú lắng nghe, khiến người ta nhìn thấy liền đau lòng, yêu thương. Sắc mặt anh cũng trở nên hòa hoãn, anh sờ tóc cô, gằn từng tiếng, nói, “Sang năm mới, một tháng nữa là em tròn 20 rồi, anh có thể đợi.” 



"Đợi gì?" Cô còn chưa phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn anh. 
Tiếng thở dốc liên hồi lẫn âm thanh rút ra tiến vào tràn ngập tai anh. Cố Linh Nhan cầm lấy gối đầu, khóc hu hu, giọng khàn cả đi, “Căng quá... Em không cần...” 



Thân thể cô bị căng đầy, nhịn một hồi mà sợ run người, rốt cuộc thì cô xụi lơ, mê man hoàn toàn. 



Đơn Cảnh Xuyên nhìn cảnh tượng ấy, trong người anh giống như có dòng điện tê rần chạy tán loạn. Nơi ấy lại căng ra, anh thấy cô không còn sức nói chuyện, đành phải dùng lực ra vào vài lần nhanh chóng, kết thúc qua loa. 



...



"Đừng nhích tới nhích lui." Đơn Cảnh Xuyên ôm cô gái nhỏ xù lông, tắm rửa trong phòng tắm. Cô vừa mệt vừa mỏi, quay tới quay lui, cọ cọ. Anh chỉ mới ăn no có một nửa thôi, lúc này lại bị cô kích thích, đành phải nhéo vào mặt cô, “Còn động đậy là anh đưa ra ngoài đó.” 



"Em chỉ biết một khi đàn ông ăn mặn sẽ thay đổi.” Cô giả vờ giả vịt, “Đơn Cảnh Xuyên, anh ăn no rồi liền vong ân phụ nghĩa, em còn đau lắm đấy...” 



Cô gái nhở mở miệng yêu kiều, anh nhịn không được mà cúi đầu hôn cô một cái. Cố Linh Nhan mở mắt ra, nhìn anh trong làn hơi mờ mịt trong nhà tắm, cảm thấy anh ngày càng đẹp mắt. Cô thầm nghĩ, rốt cuộc thì ông đây cũng đẽo gọt cây cọc gỗ này thành công! 



Tắm xong, anh giúp cô lau khô tóc, ôm cô lên giường. Cô kéo tay anh, làm nũng, “Anh phải về sao?” 



Đơn Cảnh Xuyên biết tất cả mọi người đang chờ anh trong đêm nay, nếu anh không về, có lẽ sau này nhà họ Đan sẽ khiến cô phiền toái hơn, nhưng anh lại cảm thấy mình đã đi từng bước nhiều năm như vậy rồi, cùng lắm khi không được cô gái nhỏ đáng yêu quấn quýt bên mình, anh cảm thấy ngay cả nâng niu cô trong lòng bàn tay cũng không đủ. 



"Không về." Anh nằm lại bên người cô, ôm chặt cô vào trong lòng, “Ngủ đi.” 



Ngôn Kỳ đã từng hỏi anh rất nhiều lần, con nhóc Cố Linh Nhan kia có gì cái gì tốt, tại sao anh lại coi trọng cô như vậy. 



Bây giờ đây, trong bóng đêm tĩnh lặng này, cô đã thật sự trở thành người của anh. Mặc dù anh ước hẹn mình là một quân tử, nhưng đạt được ước muốn thế này, trong lòng vẫn không ngừng cảm kích. 



Tuổi còn nhỏ, vừa hung dữ vừa ngang ngược thì sao chứ? Có người tốt hơn cô thì thế nào? 



Cô là người được anh xem trọng, người mà anh tâm tâm niệm niệm muốn cưới cũng chỉ có một mình cô.