Không Phải Em Không Yêu
Chương 32 : Lạnh lùng thờ ơ
Ngày đăng: 15:26 18/04/20
Lần này Thị ủy tổ chức hội nghị chính phủ trong thành phố, đặc biệt khen ngợi những người đã có công trong vụ “Chống bọn không tặc”, trong đó Đơn Cảnh Xuyên được trao tặng phần thưởng vinh dự nhất, Trung ương phái cấp trên xuống tự trao thưởng cho anh, nhất thời anh trở thành nhân vật được toàn bộ ban lãnh đạo thành phố S chú ý nhất.
Sau khi kết thúc trao thưởng còn có hội nghị công tác mới, Đơn Cảnh Xuyên ngồi nghe hội nghị một lúc vẫn không nhịn được, cầm lấy điện thoại di động lặng lẽ đi tới hành lang.
Cố Linh Nhan đứng trước cổng thư viện, cuối cùng chờ đến sứt đầu mẻ trán mới nhận được điện thoại của anh: “Em vừa nhìn thấy anh trên tivi đấy.” Cô khoanh tay cười híp mắt nói: “Mấy đứa Xuyến Nhi thiếu chút nữa là xốc hết cả thư viện lên, nói là anh đẹp trai quá mức rồi.”
Thực ra lúc ấy người lớn tiếng nhất chính là cô.
Đơn Cảnh Xuyên cầm d.đ.l.q.đ di động đứng trên hành lang, nghe giọng nói nhẹ nhàng trong sáng của cô, khóe miệng không tự chủ được vểnh lên: “Ôn tập thế nào rồi?”
“Đừng nói nữa.” Cố Linh Nhan vừa nghĩ tới kỳ thi giữa kỳ là liền nhức đầu: “Ôn tập không tiến triển... Phiền quá à, phải thi thật nhiều môn...”
“Em...” Cô dừng một chút, muốn nói lại thôi: “Lần trước mẹ em đối với anh như vậy, thật xin lỗi...”
Hôm đó sau khi Cao Kỳ Kỳ đuổi Đơn Cảnh Xuyên ra ngoài liền dắt Cố Linh Nhan về nhà, ba tuần lễ sau đó đều không cho cô ở nội trú trong trường, giống như đèn pha nhìn chằm chằm cô, cho tới hôm qua mới không nhịn được mà ra ngoài chơi mạt chược, khôi phục lại cuộc sống ăn chơi lúc trước, cứ thế mặc kệ cô.
Trong lòng Đơn Cảnh Xuyên vẫn đang phiền não vì mẹ vợ tương lai khinh thường anh, thái độ kiên quyết chèn ép, sắc mặt của Đơn Lợi và Cù Âm cũng không tốt, quan trọng nhất là dạo này anh bề bộn nhiều việc, đến bạn gái nhỏ anh gặp cũng không được gặp, sờ cũng không được sờ.
“Không có việc gì, em ở trường học ngoan một chút.” Anh nói chậm lại: “Em chỉ cần nhớ kỹ những lời anh nói với mẹ em là được rồi.”
“Vâng.” Cố Linh Nhan di di mũi chân trên mặt đất, trên mặt dần dần ửng đỏ: “Nồi, em rất nhớ anh...”
Giọng nói mềm mại của cô kéo dài nửa nhịp, lại nũng nịu đáng yêu, khiến trái tim Đơn Cảnh Xuyên tan chảy nhanh chóng, hai nhân viên bảo vệ canh giữ cửa của phòng hội nghị thấy vẻ mặt anh như vậy dieendaanleequuydonn thì liền bị dọa đến mức lông tơ dựng đứng.
Giữa ban ngày có thể đừng dọa người như thế được không... Cục phó... Vậy mà trên mặt Cục phó lại xuất hiện biểu tình dịu dàng như nước... Cứu mạng a...
***
Lần này sở cảnh sát lập công lớn, mấy cán bộ trẻ tuổi là Đơn Cảnh Xuyên, Tiêu An cùng Ngôn Kỳ lại càng thêm nóng bỏng tay(*), mặc dù Tiêu An không có ở hiện trường sự việc, nhưng lại điều hành và xử lý rất gọn gàng, sau khi hội nghị kết thúc, lãnh đạo cấp trên còn nói chuyện riêng với anh.
(*): Ý chỉ hot, được nhiều người quan tâm, để ý tới.
Lúc Tiêu An và lãnh đạo vừa dứt lời cũng là lúc Phó Chính từ trong phòng hội nghị đối diện đi tới, lãnh đạo và Phó Chính nói chuyện vài câu thì liền dẫn trước rời đi.
Phó Chính cũng không nhịn được nữa, tiến lên mấy bước ép sát lấy cô: “Thiệu Tây Bội, em giỏi lắm!”
“Cảm ơn.” Cô ép mình đứng thẳng: “Ít ra bây giờ có người có thể hiểu em rất tốt.”
“Em đang ra uy với anh?” Anh bóp lấy cổ tay cô: “Anh cưới người phụ nữ khác, em gả cho người đàn ông khác, em là đang nhắc nhở anh người phụ nữ của anh muốn đi theo người khác, hả?”
“Người phụ nữ của anh?” Thiệu Tây Bội cười: “Người phụ nữ của anh là Lương Kha, hoặc là bất cứ ai khác, nhưng không có khả năng là em.”
“Em cho rằng anh sẽ tiêu phí tám năm trên thân thể của những người phụ nữ khác?!” Trong mắt anh nổi lên cuồng phong: “Con mẹ nó anh thật buồn nôn, em đi theo anh tám năm cũng thật buồn nôn, em đừng mong thoát khỏi mối quan hệ này.”
“Không sai.” Cô dần cười ra nước mắt: “Làm sao em có thể quên em thật buồn nôn cơ chứ? Lại trao tim mình cho loại người như anh.”
“Thiệu Tây Bội...” Anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, muốn nói cái gì lại chần chừ.
“Phó Chính.” Cô chậm rãi nắm lấy tay anh: “Anh thả em ra, có được không?”
Giọng nói của cô rất nhẹ, anh vô thức buông lỏng tay mình, một giây sau liền bị cô dùng sức đẩy ra: “Lòng em đã chết, thủng trăm ngàn lỗ, tự em giữ nó là đủ rồi, không cần anh.”
Lần này, đau đớn đến cực hạn, thì em cũng không cần anh.
***
Cố Linh Nhan chạy như bay Die nd da nl e q uu ydo n xuống dưới tầng một ký túc xá, dụi dụi mắt, bỗng nhiên nhào vào trong lòng người trước mặt.
“Sao đột nhiên anh lại tới?!” Cô ôm cổ anh vừa hỏi vừa nhảy.
Lúc tiệc ăn mừng tổ chức được một phần ba, Đơn Cảnh Xuyên liền bị đám người kia trêu nghẹo đến mức răng cũng muốn rút gân, trực tiếp đi thang máy xuống tầng hầm, lấy xe phóng nhanh ra ngoại ô.
Anh uống một chút rượu, ánh mắt nóng hơn một chút so với bình thường, trong bóng đêm sáng như sao mà nhìn cô, Cố Linh Nhan nhún chân hôn lấy môi anh, dường như hôn đến quay cuồng, đỏ mặt ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói một câu.
Đơn Cảnh Xuyên khẽ giật mình, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, một tay ôm ngang người cô đi về phía ô tô đang dừng một bên.