Không Phải Em Không Yêu

Chương 35 : Nhà của chúng ta

Ngày đăng: 15:26 18/04/20


Editor: Thoa Xù



Lúc Tiêu An hốt hoảng chạy ra khỏi cục cảnh sát, chạm mặt Ngôn Kỳ đang nhảy từ trên xe xuống.



"Cậu chờ một chút." Cả buổi sáng không thấy bóng dáng Ngôn Kỳ, vẻ mặt anh căng thẳng, một tay ngăn Tiêu An lại, một tay rút bao thuốc lá từ trong túi ra.



"Thành phố J bị lũ lụt, Bội Bội đang ở bên đó, bây giờ máy bay không bay được, mình và cậu lái xe qua đó." Tiêu An khẽ chau mày, mở cửa xe định ngồi vào.



"Mình bảo cậu chờ một chút, đừng đi!" Ngôn Kỳ quay đầu lại quát anh, túm cổ áo lôi anh ra, vẻ mặt hơi hung dữ.



"Con mẹ nó cậu buông tay ra." Tiêu An cũng nổi giận, "Cậu nổi điên làm gì?!"



"Phó Chính người ta đã qua đó rồi, cậu còn đi cái rắm?!" Ngôn Kỳ đạp mạnh một cước vào bánh xe, "Chú rể chạy khỏi buổi lễ đính hôn, anh ta bỏ mặc mọi thứ để làm anh hùng cứu mỹ nhân, cậu còn kịp nữa sao?!"



Tiêu An nghe lời của cậu ta nói, ánh sáng trong mắt lập tức tối sầm lại, chán nản tựa vào cạnh cửa xe.



"Mình vừa đưa Lương Kha rời khỏi nơi tổ chức tiệc, sau đó cô ta nhảy khỏi xe mình, không biết là chạy đi đâu rồi." Ngôn Kỳ thở dốc một hơi, nặng nề hít một hơi thuốc.



Ánh mắt Tiêu An lóe lên, giây phút này muôn vàn cảm xúc bùng lên trong đầu anh, nhưng mà anh lại cảm giác mình không có cách nào nắm bắt được.



Đúng vậy, người ta làm đến mức độ như thế, anh còn kịp nữa sao?



"Trở về thôi, hai ngày nay tâm tình của Nồi không tốt, hôm nay cậu lại vắng mặt hơn nữa ngày rồi." Một lúc sau, anh vỗ vỗ vào vai Ngôn Kỳ, dẫn đầu trở về cục cảnh sát.



***



Thiệu Tây Bội lẳng lặng ngồi trong phòng khách sạn, nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, cầm quyển sách trên tay nhưng không nhìn vào chữ nào.



Phó Chính đến thành phố J sau ba giờ lái xe hết tốc lực, bây giờ trên người anh không có đồng nào, quần áo lam lũ, hơn nữa ngay cả điện thoại cũng bị anh ném vụn ở trước cổng bệnh viện rồi.



Cô biết hôm nay là lễ đính hôn của anh, thật sự là có nằm mơ cô cũng không ngờ tới, anh lại vứt bỏ tất cả mọi thứ, ngàn dặm xa xôi đến tìm cô.
Cố Linh Nhan thấy anh mắng liên tục cũng không thèm dỗ mình, trong lòng uất ức vô cùng, khóc dữ dội hơn, lúc này mấy đôi tình nhân nhỏ đang tản bộ xung quanh đó cũng nhìn về phía này, Đơn Cảnh Xuyên hơi do dự, nắm tay cô kéo đến góc yên tĩnh phía sau sân thể dục.



"Em biết mình sai rồi mà.... Em biết em không hiểu chuyện, rất tùy hứng luôn làm loạn lên với anh, nhưng anh lớn hơn em nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên bao dung cho em, thông cảm cho em sao?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, thút tha thút thít nói.



Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, "Không ai có nghĩa vụ luôn nhường nhịn em, giữa người với người là công bằng, quan tâm và thông cảm hỗ trợ lẫn nhau cho dù anh có lớn hơn em rất nhiều, anh càng hy vọng em có thể hiểu những đạo lý này."



Cô trầm mặc một hồi, nói khẽ: "Em cũng rất muốn trở nên chín chắn thông tình đạt lý, nhưng mà bây giờ em cảm thấy mình rất khó làm được, tất cả những người bên cạnh anh đều hiểu chuyện hơn em quá nhiều, em rất sợ có một ngày anh sẽ chán ghét em, cho nên em nghĩ hay là em tự rời đi trước, không muốn đợi đến cái ngày anh thật sự không cần em nữa..."



Cho dù cô hiểu rõ anh là người thế nào, bởi vì bao nhiêu năm nay cô luôn thiếu cảm giác an toàn nên hay nổi loạn, cô rất thích anh, cho nên trong tiềm thức càng tự ti.



Đơn Cảnh Xuyên khẽ thở dài, từ từ ngồi xổm xuống nắm lấy vai cô.



"Anh thật sự xem em là một đứa trẻ, đây là sai lầm của anh, anh không muốn để cho em biết những chuyện phức tạp mà ở tuổi em không nên biết, nhưng mà sau này nếu em muốn biết anh đều có thể nói cho em biết. Lần trước em nói em cảm thấy cuộc sống của anh không cần đến em....em cảm thấy ba mẹ của anh, bạn bè của anh đều không thích em, những lời này anh không đồng ý."



"Mặc dù trước đây anh đã nói qua, nhưng anh hi vọng từ nay về sau em phải nhớ kỹ, nếu em đồng ý làm vợ của anh thì đó chính là vinh dự cả đời anh."



Cố Linh Nhan ngơ ngác nhìn anh, lời anh nói không phải lời tâm tình, nghe vào tai giống như buổi lễ đăng quang trang nghiêm long trọng, nhưng cô lại cảm thấy mắt mình cay cay.



"Sau này anh có ép em uống nước cà chua em cũng sẽ không nổi giận với anh nữa..." Một lúc lâu sau, cô nhào vào trong lòng anh thỏ thẻ.



"Em cũng sẽ không tùy tiện nói chia tay, quăng đồ đạc của anh rồi bỏ chạy....Xin lỗi anh, Nồi." Thỏ xù lông rất nghiêm túc nhận sai: "Mặc dù anh không hề biết dỗ con gái, luôn nói đạo lý lớn, em cũng sẽ không ghét bỏ anh."



Em sẽ cố gắng nghe lời anh, nghiêm túc học hỏi những chuyện mà trước đây không có ai dạy em.



"Ngoan." Anh đáp lại, ôm cô vào lòng, vuốt vuốt tóc cô.



Đây là cách yêu thương của anh, anh đang dùng cách của mình để dạy bảo cô trở nên tốt hơn trước đây.



Tình yêu chân thành là cùng nhau phát triển mới có thể yêu đến tận xương tủy, cho dù con đường tương lai vẫn còn rất dài, có em ở bên cạnh, anh tin tưởng sẽ không có gì khó khăn cả.