Không Phải Em Không Yêu
Chương 58 : Nán lại
Ngày đăng: 15:27 18/04/20
Editor: Thư
Khi Cố Linh Nhan biết cái gì gọi là tự rước họa vào thân thì chuyện đã quá muộn rồi.
Ngay cả lấy Đơn Cảnh Xuyên luôn luôn nghiêm cẩn rập khuôn và nhân phẩm trác tuyệt của anh tới nói, như vậy muốn anh chủ động xuống tay đã nói lên Cố Linh Nhan hoặc liền khóc lóc om sòm khiến anh dựng lông, hoặc là làm nũng được quá mức.
"Nặng..."
Trước kia anh từng ở trong quân đội huấn luyện vài năm, luyện thành một thân tinh tráng chắc thịt luôn luôn được Cố Linh Nhan yêu thích không buông tay, từ đầu tới đuôi muốn sờ mấy lần, hiện tại cô bị người ta áp dưới thân, lại cảm thấy ngay cả khí cũng không thể hít thở nổi nữa rồi.
Đơn Cảnh Xuyên cũng có chút ngà say, bình thường con ngươi vốn trầm nhạt, đêm nay lại sáng rỡ, quanh mũi là mùi sữa thơm trên người cô, mắt thấy cô cuộn tròn thành một cục be bé ở dưới thân mình, môi lại chính mình hôn đến nỗi mũi như sắp không thở được đến nơi, lửa nóng trong mắt lại càng cháy hăng hơn.
“Tránh ra cho chị..." Phía dưới anh đã có chút nóng lên rồi, Cố Linh Nhan trong men say dạt dào muốn phản kháng, mất hứng nắm chặt lỗ tai anh lầu bầu lẩm bẩm.
Bình thường Đơn Cảnh Xuyên sủng cô nên để mặc cô, hiện tại thật sự người chọc cho đứng lên rồi nên lòng dạ cũng cứng rắn hơn, động tác trên tay nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ áo quần của cô, theo môi một đường kéo dài xuống.
"Em muốn đi ngủ..." Toàn thân Cố Linh Nhan một hồi lạnh một hồi nóng, hai mày nhăn lại hơi hơi nổi lên đáng yêu hồng nhạt, bất mãn đẩy bờ vai của anh, "Oa Oa, anh thật nặng..."
Lúc này anh đang vùi đầu vội vàng kéo quần tất của cô xuống, tiện thể trầm mặc không có mở miệng.
Lần này thỏ xù lông giận thật, xuống tay cực chuẩn nhéo nhéo cái chỗ đã có chút nổi lên của anh, "Em nói cho anh rồi, không cho anh dính vào, hiện tại đầu em cực kỳ choáng quáng."
Trên trán anh, gân xanh nhíu nhíu, lại vẫn lại mặt không đổi sắc lột sạch quần áo của mình và cô ném sang một bên, mượn tay cô đặt ở nơi nào đó không chịu cách trở quần áo, áp mình đè lên.
Một tay Đơn Cảnh Xuyên chỉ dẫn bàn tay của cô mà xoa nắn trên dưới, một tay kia tìm được cánh hoa nhỏ phía dưới người cô không nặng không nhẹ cũng xoa nắn nó, dần dần lại còn duỗi một ngón tay ra vào.
Hiện tại dưới lòng bàn tay cô là đồ vật nóng bỏng của anh, bên tai nghe anh hơi hơi gia tăng thở dốc, nơi bên dưới kia dần dần hư không vì bị anh chọc ghẹo đến mức hơi nước đầy căng, cắn môi hai mắt đầy sương mù nhìn anh.
Thời tiết dần dần chuyển ấm, khi đi đường, thân thể cô càng ngày càng vụng về, vóc dáng vốn lồi lõm hấp dẫn hoàn toàn biến dạng, cô gần như rất ít soi gương, nhưng nhìn vóc dáng của những người phụ nữ mang thai khác cũng ít nhiều có thể đoán được tình hình hiện tại của mình.
"Anh Phó, chị Phó." Trong hành lang đúng lúc có một nữ bác sĩ đi tới, cô đứng ở trước mặt Thiệu Tây Bội, mặt hiện ý cười nhìn cô một hồi, đột nhiên mở miệng nói, "Mọi người đều nói làm mẹ rồi vẫn cứ xinh đẹp, quả nhiên lời này không hề giả chút nào."
"Cô cũng đừng đùa cợt tôi chứ." Thiệu Tây Bội bĩu môi, nghiêm chỉnh lắc đầu với nữ bác sĩ, "Tôi có thể tưởng tượng bộ dạng hiện tại của tôi như thế nào mà."
Không hiểu sao bác sĩ nghe cô nói, ý cười càng đậm, ngẩng đầu liếc Phó Chính bên cạnh cô một cái, "Chỉ cần anh Phó không ngại, dẫu có giống khoai lanh thì cũng không sao cả đâu."
Thiệu Tây Bội nghe xong lời này cũng không biết nên phản bác như thế nào nữa, thật bất đắc dĩ vì cái gì mà hình tượng đức ông chồng kiểu mẫu lại dính với người đàn ông mặt lạnh quanh năm thế này trong mắt mọi người.
Lại nói chuyện phiếm vài câu với bác sĩ, Phó Chính liền dẫn cô tiếp tục đi về phía trước, cô tựa hồ còn đang suy nghĩ chuyện vóc dáng của mình, cúi đầu mày chau mặt ủ.
"Không khó xem." Tay anh ôm bụng bầu của cô, miệng thản nhiên nói.
Cô bị một câu thình lình của anh làm kinh ngạc, ai ngờ ánh mắt anh lại càng không thèm tránh, đảo qua vị trí trước ngực cô, trong đôi mắt mang theo ý cười cực nhạt, "Không mập."
Quỷ mới biết anh đang nói chỗ nào không mập!
Cuối cùng cô nhịn không được dùng sức trừng người kia một cái, mới vừa đi phía trước một bước, đột nhiên cảm thấy trong người không đúng lắm.
"Làm sao vậy?" Anh phản ứng nhanh hơn, trước một bước kéo bờ vai cô, trầm giọng hỏi.
"Em…..” Thiệu Tây Bội đau đến sắc mặt trở nên trắng xanh, trước mắt dần dần tối mờ.
____________________________________________________________