Không Phải Em Không Yêu

Chương 65 :

Ngày đăng: 15:27 18/04/20


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết



Không dễ gì mới được một ngày Quốc khánh rảnh rỗi. Đơn Cảnh Xuyên tính nhẩm ngày, khuyên can mãi, thậm chí dụ dỗ để bà xã họ Đơn thiếu tâm nhãn* của nhà mình chịu đi bệnh viện. Kết quả suôn sẻ và sáng tỏ, hạt đậu nhỏ đã lớn khoảng ba tuần rồi.



*Thiếu tâm nhãn: quá vô tư



Cố Linh Nhan cầm tờ xét nghiệm trong tay, vẻ mặt và tâm trạng hoàn toàn... ba chấm, hai hàng lông mày trên khuôn mặt trắng nõn cũng dựng đứng.



Đơn Cảnh Xuyên đã sớm sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa: Đợi Cố Linh Nhan tốt nghiệp đại học, đi làm và có sự nghiệp ổn định, anh sẽ chuẩn bị để có một đứa con. Bây giờ mọi thứ đều thuận lợi cả, về tình về lý đều đạt được, tất nhiên là tâm trạng anh cực kỳ tốt.



“Sao vậy?” Thấy người nào đó hẳn sẽ nói líu ríu, khoan khoái vui sướng nhưng lại càng bước đi càng đờ người, anh dừng chân lại, ôm chặt lấy vai cô: “Nhan Nhan?”



Cố Linh Nhan tựa như mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt cô khá căng thẳng, bàn tay sờ lên chiếc bụng bàn phẳng của mình: “Nồi à... Anh... Anh chắc chắn ở đây có một đứa bé hả?”



Tuy rằng bây giờ cô đã không còn là học sinh thích đấu đá lung tung như trước, cũng có tâm lý chuẩn bị chào đón cục cưng sắp ra đời, nhưng đối với một người đã quen với việc làm theo ý mình như cô, tạm thời vẫn khó chấp nhận khi trong thân thể chợt có thêm một nhịp đập, một sinh mệnh nho nhỏ.



Cũng phải, ngay cả cuộc sống của mình còn thất điên bát đảo, bây giờ làm mẹ rồi, chẳng biết phải chăm sóc bản thân như thế nào mới là tốt nhất nữa.



“Đừng lo lắng.” Anh cúi đầu, thấy cô yên lặng một hồi, đưa tay nắm chặt lấy tay cô: “Em cứ sống là chính mình như trước, có anh ở đây rồi.”



Anh hiểu cô vợ nhỏ của mình, tuy rằng trong lòng anh cũng có ít nhiều lo sợ và không yên về quá trình mang thai mười tháng dài lâu này, nhưng ít nhất anh tin mình có thể bảo vệ cô thật tốt.



“Ưm.” Cố Linh Nhan gật đầu, xoa bụng và thở dài: “Con à, nếu như sau này mẹ làm gì có lỗi với con, con tha thứ cho mẹ nha, nhất định phải... rụng xuống đất rồi nở hoa, tạo phúc cho nhân loại đó!”



Đơn Cảnh Xuyên nghe mấy câu nói nhảm của cô mà bị sặc, anh đen hết cả mặt rồi đưa cô ra khỏi bệnh viện.



Thú thật, trong lòng anh càng lúc càng lo lắng cho tương lai của đứa bé này rồi...



...



Buổi tối, Phó Căng Nam cầm muỗng và ăn cơm từ từ. Nghe mợ nói trong bụng mợ có cưng, nó vẫn hờ hững như thường lệ, chẳng hề đáp lại.



“Nam Nam.” Thiệu Tây Bội ngồi bên cạnh nói nhỏ để nhắc nó: “Con là anh trai lớn tuổi nhất, mợ có em bé, sao con lại không vui như vậy?”


Lúc này, Cố Linh Nhan kề sát tai anh, nói nhỏ vài câu.



Anh nhìn đồ ăn nóng hôi hỏi trên bàn, suy nghĩ một chút rồi ôm cô vào phòng ngủ.



“Không thoải mái thì phải nói với anh đó.” Anh cẩn thận đặt quần áo của cô sang bên cạnh, cau mày, nhìn thân dưới trắng mịn mượt mà tươi sáng của cô, dặn đi dặn lại thật kỹ càng.



Dù sao anh cũng nhịn lâu rồi, nhịn thêm một hồi cũng không phải việc khó, nếu lỡ làm tổn thương đến đứa bé thì sẽ không còn là chuyện “ham muốn dục vọng” đơn giản thế nữa.



“Em biết rồi.” Cô dang hai chân mảnh khảnh, cọ cọ eo anh: “Sao anh lại *cọ cọ* vào em kiểu vậy, chẳng lẽ năm ngón tay thì thoải mái hơn hả?”



Đơn Cảnh Xuyên hiểu lời cô nói, đen hết cả mặt. (Chắc ảnh chỉ dám vuốt, không dám thịt). Anh để cô gối đầu ngay ngắn, hạ thấp thân mình xuống rồi cọ xát nhẹ nhàng ở ngoài.



Phụ nữ có thai không thích hợp với kiểu kịch liệt. Đơn Cảnh Xuyên dỗ dành chỗ đó của cô vừa ẩm vừa trơn thật nhiều rồi mới dám dùng tư thế cơ bản nhất để đi vào trong.



Cố Linh Nhan khẽ hít một hơi, tự động ôm cổ anh kéo xuống, tự nâng mông lên để anh đi vào sâu hơn một chút.



Anh cúi đầu, nhìn thịt thà non mềm trắng nõn, nụ hoa đỏ hồng phập phồng tự nhiên, mắt anh càng đỏ hơn hẳn. Anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa ấy, đồng thời xông vào trong thật khí thế.



“Ưm...” Đã lâu chưa bị kích thích và đột kích như vậy, cô không kiềm được mà cong người lên, kết quả lại càng nhanh chóng bao phủ lấy anh.



Phía dưới bị từng lớp bánh bao non mềm xoắn vòng chen lách, cơ bắp cả người Đơn Cảnh Xuyên căng lên. Anh ngẩng đầu khỏi bầu ngực cô, bắt đầu chuyển động một vào một ra.



Cơ thể mang thai càng lộ rõ sự mẫn cảm, cô mới bị đâm mấy cái đã kêu “Căng quá, không được”, muốn đẩy anh ra ngoài. Anh đã nhẫn nhịn mấy ngày qua, thật sự chịu không nổi, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng im lặng mò tay vào chỗ đang “kết hợp” của hai người, vuốt ve chầm chậm.



Tiếng nước dính ngấy mập mờ, nơi đó của cô hoàn toàn nhẵn nhụi, trơn trượt vì nước. Anh rõ ràng đã gác hai đùi cô lên cổ tay mình, từ chỗ hai chân mở rộng của cô, anh bắt đầu “thẳng tới thẳng lui”.



Giờ phút này, Cố Linh Nhan hối hận cũng vô dụng. Trước kia, Nồi mặt đen lương thiện cũng hay đâm thẳng thừng, liên tục ra vào từng phát một như thế, lần nào cũng đẩy vào góc trong cùng rồi hoàn toàn rời khỏi. Chỗ “kết hợp” của hai người đã rối tinh rối mù, cả người cô sợ run, thở dài một hồi, cuối cùng khóc hu hu.



Mồ hôi Đơn Cảnh Xuyên đầm đìa, mấy sợi tóc trước trán đã ướt đẫm. Anh cảm giác được sự mềm mại và hơi nóng của cô không ngừng cuộn lại, cơ bắp anh càng căng càng chặt, khoái cảm như thủy triều lan tới. Anh cúi đầu, hôn lên nước mắt cô, khống chế lực nhiều lần để tiến vào. Mãi đến khi cô cắn môi đỏ hết, anh mới đột ngột rút ra.



“Ba sói háo sắc của đứa nhỏ ơi, bụng em đói lắm...” Cố Linh Nhan thở phì phò, thất thần, đưa chân đá vai anh, giọng nói không còn sức lực.



Mà cái người luôn luôn bình tĩnh, nghiêm túc nào đó chợt cười lớn, bế cô dậy cẩn thận, cắn môi cô rồi mới chịu thốt lên một tiếng “cục cưng”.