Không Phải Lỗi Của Em

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


"Chàng trai trẻ... cậu chảy máu kìa."



Lăng Kiệt nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên thấy vị bác sĩ đứng trước mặt, hắn nhìn xuống bộ âu phục trắng bị vấn máu của mình khẽ lắc đầu:"Không phải máu của tôi."



Bác sĩ:"..."



Lăng Kiệt nói:"Quan trọng hơn, cậu nhóc đó thế nào rồi?"



"Cậu nhóc đó..." Khuôn mặt bác sĩ hơi nhăn lại, ông cảm thấy rất khó mở lời.



Lăng Kiệt hiểu được luôn:"Bị thương nặng lắm sao."



"Đúng vậy..."



Hắn ngạc nhiên:"Không phải chỉ là vết thương ngoài da thôi sao?"



"Vết thương bên ngoài và trong đều có hết. Cậu ấy chịu nhiều đòn đánh từ vật dụng nặng nên da thịt bị rách nát, móng tay bị rút mất hết gây nhiễm trùng kéo theo triệu chứng sốt. Hơn nữa, cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương. Cụ thể là gãy ba cái xương sườn... nhưng bây giờ nghiêm trọng nhất là cậu ấy đã mắc bệnh viêm phổi và hỏng mất một phần dạ dày..."



Lăng Kiệt mở to mắt kinh ngạc:"Viêm phổi, hỏng dạ dày... từ khi nào?"



"Chúng tôi chẩn đoán là khoảng một tuần trước. Viêm phổi là do hít phải quá nhiều nicotin trong khói thuốc, do ăn uống không đủ dinh dưỡng hoặc lâu ngày không ăn uống nên dạ dày cũng bị tổn thương..."



Lăng Kiệt nhất thời ngẩn người ra...



Là do hắn... Hắn là kẻ nghiện thuốc nặng, từ trước tới giờ, trung bình một ngày hắn hút hết một bao thuốc lá... Kẻ thường xuyên hút thuốc thì không sao mà người vô tình hít phải lại mắc bệnh viêm phổi...



Bác sĩ nói:"Tình hình rất nghiêm trọng, chúng tôi phải làm phẫu thuật ghép phổi và dạ dày cho cậu ấy nhưng phải có sự đồng ý của người nhà..."



"Làm đi!" Hắn lạnh lùng nói.



"Nhưng... anh là gì của cậu ấy? Nhìn anh với cậu ấy..."



"Tôi nói cứ phẫu thuật đi. Là gì thì các người không cần biết. Tiền bạc ở đây không thành vấn đề, thậm chí là vàng, bạc, kim cương tôi đều có thể trả cho các người. Nhưng nhớ cho kĩ, các người chỉ được thành công không được thất bại. Trong quá trình phẫu thuật đừng có để lại sẹo hay di chứng gì đấy. Sai sót một chút, tôi san bằng luôn cái bệnh viện này!!!"



Khuôn mặt hắn lạnh tanh, giọng nói lạnh lẽo và hai mắt đe dọa đầy sát khí đến bức người.


"Đúng vậy, anh là..."



Lăng Kiệt không trả lời, hắn nói:"Cô bé là người yêu của Giang Nam Tình?"



Mạc Ly đỏ mặt, ngại ngùng trả lời:"Không... tôi là bạn của cậu ấy."



"Cô bé nhầm rồi, cô là người mà Giang Nam Tình thầm yêu."



"Tôi..."



"Còn nữa... vì yêu cô mà Giang Nam Tình đã phải nhập viện."



Mạc Ly lo lắng:"Cậu ấy nhập viện? Khi nào vậy? Bệnh tình cậu ấy thế nào?"



"Yên tâm đi, cậu ta đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi."



"Nhưng rốt cuộc anh là ai?"



"Cô bé, trả lời câu hỏi của tôi! Giang Nam Tình có tốt không?"



Ánh mắt đẹp đẽ của hắn nhìn cô như một sự thôi miên khiến Mạc Ly không thể không trả lời:"Cậu ấy... cậu ấy rất tốt. Chu đáo này, nhiệt tình này, nhiều tài nữa,..."



"Vậy cô có yêu Giang Nam Tình không?"



"Chuyện này... lúc trước thì đúng là tôi có tình cảm với cậu ấy thật nhưng bây giờ tôi đã yêu một người khác. Nhưng tôi với cậu ấy vẫn là bạn của nhau mà."



"Được!" Hắn bước tới, kề sát Mạc Ly.



Một tay của hắn đặt lên bức tường phía sau lưng cô. Mạc Ly đột nhiên cảm thấy run sợ:"Anh..."



"Nói cho cô biết, Giang Nam Tình bây giờ là của tôi!"



"Anh nói gì?"



Lăng Kiệt nở nụ cười thích thú trước sự khó hiểu của Mạc Ly. Nói xong hắn thả tay xuống rồi quay lưng rời đi...