Không Phải Lỗi Của Em

Chương 26 :

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Giang Nam Tình ngơ ngác đứng nhìn người nam nhân kì lạ trước mặt một lúc lâu rồi ngập ngừng hỏi:"Anh là ai vậy..."



Đối phương trả lời:"Khách tham quan du lịch giống em thôi."



"À..."



"Em là người Châu Á phải không? Em tới đây một mình?"



"Không, tôi đi cùng với hai người nam nhân lớn tuổi hơn tôi, một người tóc trắng và một người tóc đen... Phải rồi, anh có thấy họ không?"



"Có đấy! Tôi thấy họ thi lướt sóng ở đằng kia nhưng giờ thì bị đám đông vây kín rồi. Em đừng vội ra chỗ đó!"



Giang Nam Tình nhìn theo hướng chỉ tay của người đó, đúng thật là đám đông vẫn không tản bớt ra.



Thôi vậy... về khách sạn...



Nghĩ vậy, cậu thở dài một hơi tính trở về nhưng người đó lại gọi:"Chẳng phải em muốn chơi lướt sóng sao? Tôi sẽ dạy em chơi."



Giang Nam Tình nhìn đối phương và trả lời:"Tôi nghĩ trên đời này chẳng có sự giúp đỡ nào miễn phí cả. Với lại... tôi và anh vừa mới gặp nhau, anh tiếp cận tôi là có chủ ý gì sao?"



"Không thể nào!" Người đó mỉm cười vô hại:"Em nghĩ tôi là người xấu hả?"



"Không hẳn vậy. Nhưng... anh vốn dĩ rất khả nghi. Tôi nghĩ tôi đã gặp anh ở đâu rồi!"



"Tôi chỉ là đang có hứng thú lướt sóng nhưng chơi một mình hơi chán nên muốn rủ em chơi chung nhưng em nghi ngờ tôi như vậy... Haizzz, tôi đành chơi một mình vậy..."



Thấy người đó cầm một tấm ván trượt đi về phía biển, cậu lập tức gọi lại:"Khoan đã..."



"Sao vậy?" Hắn quay đầu nhìn cậu và cười rất thoải mái:" Muốn đi cùng à?"



Cậu đứng lặng suy nghĩ một lúc.



Lúc nãy nhìn hai người họ chơi lướt sóng trông có vẻ rất thú vị... Thôi vậy... mình chơi một chút cũng không sao đâu.



Cậu nhìn hắn khẽ nói:"Nhờ anh chỉ dạy..."



"OK!"



...



"Trước tiên em phải đứng thăng bằng được trên ván. Đúng rồi, tư thế đó, một chân bước lên rộng bằng vai sau đó trùng hai đầu gối xuống, hai tay thả lỏng. Sẵn sàng chưa, tôi buông tay ra nhé!"



"K...Khoan đã..."



Mặt biển đang nổi lên những cơn sóng nhẹ, Giang Nam Tình đứng trên ván, cơ thể cậu lảo đảo, bấp bênh vô cùng nếu như không có người đó đứng dưới biển hai tay giữ chặt tấm ván thì có lẽ cậu đã ngã ùm xuống biển rồi...



"Em đừng căng thẳng. Nếu muốn giữ thăng bằng thì mắt em luôn phải nhìn về đường chân trời, không được nhìn xuống."



Cậu nghe vậy thì vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía biển xa.



Trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, cậu run run hỏi hắn:"Nếu như... nếu như khi đang lướt sóng mà tôi bị ngã thì sao..."



"Đừng lo..." Hắn bật cười, giọng đầy đắc ý:"Đã có tôi ở phía sau theo dõi em!"



Nói xong, hắn buông tay ra và dùng lực đẩy tấm ván về phía trước.
"Tôi không sao..." Cậu mỉm cười đáp lại cho hắn yên lòng.



Bùi Minh có vẻ bình tĩnh hơn hắn:"Giang Nam Tình, người lúc nãy là ai vậy?"



Lăng Kiệt càng hoảng loạn hơn:"Phải rồi, thằng đó là ai???"



"Tôi cũng không biết. Nhưng anh ta đã dạy tôi chơi lướt sóng và còn cứu tôi nữa..."



Lăng Kiệt gặng hỏi:"Sao tự nhiên lại dạy em chơi?"



"Anh ta muốn chơi lướt sóng nên dạy tôi chơi cùng..."



Lăng Kiệt kề sát mặt cậu, giọng u ám đáng sợ:"Lần sau thấy người lạ là không được đi cùng rõ chưa???"



Cậu nghĩ bụng:"Tôi đâu phải con nít mà phải nghe lời anh..."



Bùi Minh nói:"Được rồi, A Kiệt. Dù sao Giang Nam Tình vẫn an toàn. Mà người đó có nói gì với cậu không?"



"Anh ta... anh ta muốn xem sợi dây chuyền này..."



Bùi Minh:"Hả???"



Lăng Kiệt:"Hiểu rồi, chắc chắn thằng đó muốn lấy sợi dây chuyền đem đi bán để lấy tiền nên mới tiếp cận em... Không thể để hắn thoát dễ dàng được..."



Giang Nam Tình:"Anh thôi ngay mấy ý nghĩ đen tối đó đi. Tôi thấy anh ta cũng không phải người xấu..."



Lăng Kiệt:"Em không thể dễ dàng tin người như thế được. Mà... tôi đã nói sẽ dạy em chơi lướt sóng mà. Sao còn phải nhờ vả hắn. Chẳng lẽ em nghĩ tài năng của tôi không bằng hắn..."



Giang Nam Tình:"Không nói chuyện với anh nữa..."



Nói xong, cậu lập tức bỏ đi.



"Khoan đã, Tình. Chờ tôi!"



Bùi Minh nhìn hai người họ chạy đuổi nhau thì miệng khẽ nở nụ cười.



...



Đêm tối, một trong những khách sạn xa hoa trong thành phố ven biển.



"Boss, tôi đã xác nhận rồi. Viên ngọc thằng nhóc đó mang theo trên người chính xác là viên ngọc lúc đầu chúng ta cần lấy của Charles Swallowtail, dù tôi không biết hắn làm thế nào để thay đổi được kích thước viên ngọc..."



"Tốt lắm, ngày mai sẽ bắt đầu kế hoạch!"



"Tuân lệnh, Boss!"



Hắn nghe điện thoại xong thì bước vào phòng tắm. Hắn là người nam nhân lúc chiều đã tiếp cận Giang Nam Tình. Và...



Roẹt!



Hắn đưa tay lên cổ và xé bỏ chiếc mặt nạ ra. Mái tóc đỏ rực và nụ cười quái đản của Christian Grimes hiện ra. Hắn nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua chiếc gương và tự nói một mình.



"Thằng nhóc đó tên là Giang Nam Tình à? Phải giết nó thì đúng là một điều đáng tiếc!"