Không Phải Lỗi Của Em

Chương 32 :

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Cho đến một ngày... cô gái đó hẹn Christian ra công viên dạo chơi bảo rằng có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.



Vào buổi sáng mùa thu trong xanh gió mát, Christian và cô gái đó cùng ngồi trên ghế trò chuyện trong công viên. Christian cảm thấy cách nói chuyện của cô gái hôm nay có gì đó bất thường. Hôm nay cô ấy hay đỏ mặt, nói chuyện lúng túng hơn mọi khi.



"Không sao chứ, Amy? Trông sắc mặt cậu không được khỏe!"



"Tớ không sao... Tớ có chuyện quan trọng cần nói với cậu..."



"Ừ! Cậu nói đi!"



"Tớ... tớ đã phải lòng một người..." Mãi mới nghe thấy cô nàng đỏ mặt nói lí nhí một cậu...



Hả???????



Christian nghe xong thì vô cùng bất ngờ, lúc này tim hắn cũng đập loạn nhịp lên.



Chờ đã, Amy... để tớ tỏ tình trước chứ???



Christian trong lòng sướng điên lên! Nghĩ vậy thôi chứ hắn chẳng đủ can đảm tỏ tình, thôi thì cho cô ấy tỏ tình trước rồi hắn nói đồng ý vậy...



Amy chậm rãi đặt tay lên ngực, hít thở mạnh một hơi nói tiếp:"Chỉ cần nghĩ đến người ấy thôi mà lồng ngực tớ đau thắt lại... Thời gian tớ gặp người ấy không nhiều nên lúc được nói chuyện với người ấy, tớ cảm thấy rất hạnh phúc..."



"Tớ... tớ..."



Đây rồi! Câu nói "Tớ thích cậu!" mà mình hằng ao ước mấy năm nay!!!



Christian trong đầu không khỏi ảo tưởng...



Cuối cùng Amy lấy hết can đảm hai tay nắm chặt tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn và hét lên:"TỚ THÍCH NGƯỜI BẠN THÂN CỦA CẬU, CHARLES SWALLOWTAIL!!!"



Vài giây trước Christian sướng điên lên như được bay lên chín tầng mây, sau khi nghe xong câu nói đó thì hắn như bị cả tấn kim loại đè bẹp tinh thần và rơi mặt đất, trở về thực tại!



"Cậu... cậu nói..." Christian sắc mặt thất kinh, miệng run run hỏi lại.



Cô nàng nói tiếp:"Thật ra tớ đã thích thầm Charles hai năm nay rồi... tớ biết cậu là bạn thân của cậu ấy nên... cậu có thể giúp tớ và cậu ấy đến với nhau không?"



Hắn:"..."



"Tớ năn nỉ cậu đấy!"



Amy hai tay nắm chặt lấy tay hắn, hai mắt nhìn hắn khẩn cầu.



"Ừ! Tớ sẽ giúp cậu." Trầm lặng giây lát, Christian lấy lại tinh thần, vui vẻ đáp.



"Thật sao!" Amy hai mắt bừng sáng lên:"Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm luôn á!"



Amy nói xong hai tay ôm chặt lấy hắn bày tỏ lời cảm ơn. Còn hắn thì cố nặn ra nụ cười khổ.



Christian... mày bị hoang tưởng nặng rồi...



...


"Lão già khốn khiếp!" Hắn hét lên chửi rủa và định lao tới nhưng bị cha hắn giữ chặt tay lại.



"Hiện tại con không phải là đối thủ của hắn! Mau rời khỏi đây đi!"



"Con không..."



"ĐỨNG DẬY! CON MAU ĐỨNG DẬY CHO TA!!!"



Hắn liền đứng dậy và bị cha hắn kéo ra ngoài ban công.



"Ta sẽ tự kích hoạt lửa thiêu cháy căn nhà này để giết chết hắn! Con mau nhảy từ đây xuống dưới đi!"



"Còn cha..." Hắn run run ngước nhìn cha mình.



"Cha không ở lại thì làm sao kích hoạt hệ thống được?"



"Đừng mà... con không muốn mất cha..."



Hắn khóc lóc như một đứa trẻ xà vào lòng cha mình, ôm chặt lấy nhất định không buông.



"Con ngoan... mọi chuyện trước sau gì cũng sẽ đến... Con là con trai của ta. Ta luôn tự hào về con. Nghe rõ đây! Đây là lần thứ hai và cũng là lần cuối cùng con khóc! Về sau con phải gạt bỏ hết những cảm xúc của mình. Con phải trở thành một người đứng trên tất cả, đứng trên đại sảnh danh vọng! Chỉ có như vậy con mới có thể sống sót!"



"Cha..."



Không để hắn nói thêm một lời nào nữa, cha hắn dùng lực tách hai tay hắn ra rồi nắm chặt lấy cánh tay hắn.



"Vĩnh biệt con!"



Nói xong, cha hắn đẩy hắn rơi xuống khỏi lan can...



Lăng Kiệt sững sờ cả cơ thể rơi tự do từ tầng 4 xuống. Hắn chỉ kịp thấy nụ cười rạng rỡ của cha hắn trong khi hai hàng nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt ông ấy.



Sau đó... sau đó...



Bùm!!!



Một tiếng nổ dữ dội vang lên, đồng thời ngọn lửa bùng lên bao trùm khắp xung quanh ngôi biệt thự, tỏa sức nóng ghê người.



ẦM!



Hắn từ trên cao rơi xuống bụi cây gần đó nên không bị thương nghiêm trọng, chỉ bị gãy hai cái xương sườn.



"Thiếu gia!"



Những người thủ hạ nhanh chóng tìm thấy hắn.



"Chúng ta mau rời khỏi chỗ này thôi!"



Hắn đau đớn, bất lực để thủ hạ đưa hắn rời khỏi đây bỏ lại cha hắn cùng những quãng thời sống cùng nhau, những kí ức tuổi thơ ít ỏi của hắn cùng với gia đình đều bị chôn vùi nơi đây.



...