Không Phải Lỗi Của Em

Chương 42 : End

Ngày đăng: 20:33 26/05/20


Mất vài giây để cơ thể Christian rơi từ tòa nhà hơn 300 mét xuống mặt đất. Cơ thể hắn lúc đó chỉ là một đống máu thịt lẫn lộn không ra hình thù gì cả. Hắn không cảm thấy sợ và cũng chẳng thấy vui... Chết thì chết thôi! Hắn chọn cách chết thay vì suốt cuộc đời còn lại sống trong ân hận và đầy tội lỗi. Hắn biết người đã chết thì không thể quay về được. Thế nên hắn đã cố gắng sống tiếp trong sự day dứt tột cùng để thực hiện mong muốn cuối cùng của người bạn hắn đã giết. Đến khi mọi chuyện bại lộ, hắn chọn cái chết để chuộc lỗi với anh. Khoảng khắc rơi xuống, hắn lại khóc...



Bốp!



"Thôi mày chưa chết được đâu! Mở mắt ra mà nhìn cuộc đời đi!"



Giọng nói quen thuộc có ý giễu cợt vang lên bên tai Christian khiến hắn ngạc nhiên rồi mở mắt ra.



Thật không thể tin được! Hắn thấy cơ thể mình vẫn chưa rơi xuống đất mà lại lơ lửng trên không! Nói đúng hơn là... Lăng Kiệt cũng nhảy xuống và kịp thời đưa tay trái ra nắm lấy bàn tay hắn, tay phải bám chặt vào thanh sắt trên lan can, thế là cả hai cùng lơ lửng trên không...



"Mày..." Christian nhìn lên và vẫn không thể tin vào mắt mình.



Ở tình huống đó quá nguy hiểm cho cả hai. Thanh sắt trên lan can đã bị ăn mòn, nó không được chắc chắn nên khi chịu trọng lực của hai thanh niên trưởng thành thì bị uốn cong xuống và sắp gãy nát...



Christian thì mở to mắt, há miệng bàng hoàng sửng sốt thế mà Lăng Kiệt vẫn thản nhiên nhếch miệng cười...



Christian quát thẳng một câu:"Mày cười cái đéo gì! Mày điên hả! Buông tay ra!!!"



Lăng Kiệt đáp lại:"Mày biết em ấy không muốn mày chết mà!"



"Thế thì sao!!! Mày đang cứu tao hả?"



"Ờ!"



"Ờ ờ cái l*n!!! Bây giờ một là mày buông tay ra, hai là cả tao với mày cùng rơi xuống chết!!!"



Christian thực sự phát điên rồi. Trước khi hắn chết, Lăng Kiệt vẫn không để hắn yên...



Lăng Kiệt vẫn cười như không có chuyện gì:"Chẳng phải mày vẫn luôn muốn tao chết hay sao?"



"Con mẹ mày! Mày chết rồi thì em ấy phải làm sao? Mau buông tay ra rồi quay lại với em ấy đi!!!"



"Tao phát hiện ra..."



Phập!



Lăng Kiệt chưa nói hết câu thì Christian rút dao ra rồi đâm thẳng vào mu bàn tay trái của hắn. Hắn biết chỉ bằng một nhát dao không thể làm cho Lăng Kiệt bị đau nhưng vẫn cầu mong Lăng Kiệt sẽ buông tay hắn ra trước khi thanh sắt trên lan can sắp sửa gãy tan tành...



Dĩ nhiên bị đâm một nhát vào tay, Lăng Kiệt sẽ không kêu than một tiếng, hắn lại càng siết chặt bàn tay kia hơn. Máu tươi chảy từ mu bàn tay của Lăng Kiệt xuống một bên mặt Christian.



"Tao xin mày đấy! Mày buông tay ra được không!!!" Christian mà quát mắng thì cũng gây ra một chút lực càng khiến thanh sắt kia nhanh gãy hơn nên hắn bất lực hạ thấp giọng xuống cầu xin...



"Tao phát hiện ra... mày thực sự đã hối hận khi chính tay giết Bùi Minh!"



"Không phải... mà bây giờ không phải lúc để nói chuyện này!"



Lăng Kiệt khẽ cười nói:"Thế nhưng mày không biết... cậu ấy vẫn còn sống!"



"C... cái gì???"



"Nghe thấy gì không?"



Christian lắng tai nghe và nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, hắn nghi hoặc nói:"K... Không lẽ..."



Christian không nhìn thấy người đang chạy tới là ai. Nhưng hắn cảm nhận được người đó đang rất vội vã chạy lại gần chỗ hắn và Lăng Kiệt.



"Christian..."



Giọng nói của người đó vang lên khiến Christian càng kinh ngạc hơn. Trước mắt hắn là một người có gương mặt giống hệt với hắn.



"Cậu... cậu còn sống... nhưng tại sao..." Christian xúc động đến nghẹn lời, hai mắt rưng rưng chuẩn bị khóc.



Bùi Minh khẽ mỉm cười đưa hai tay xuống nắm chặt lấy cánh tay của Lăng Kiệt nói rằng:"A Kiệt đã cứu tôi..."



"Mày biết..." Christian đứa ánh mắt đầy kinh ngạc đó nhìn lên Lăng Kiệt:"Mày sớm đã biết... cậu ấy còn sống?"



"Ờ! Quan trọng hơn... bây giờ mày còn muốn tự sát nữa không?"



Christian:"..."



Bùi Minh:"Đừng làm vậy, Christian. Là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi không nên ép cậu làm việc đó..."



Lăng Kiệt:"Nói sau đi, Bùi Minh. Bây giờ tôi phải ném thằng này lên đã!"



Christian:"Hảaa???"



Lăng Kiệt:"Cậu ấy vừa xuất viện nên không đủ sức kéo cả tao với mày lên! Mày tốt nhất đừng có cử động để tao tâm trung hết sức lực. Còn cậu, đứng lùi ra xa một chút!"



Bùi Minh gật đầu rồi lùi ra phía sau. Lăng Kiệt nhắm cả hai mắt lại để tập trung sức lực. Chỉ vài giây sau hắn mở mắt ra rồi há miệng rít lên một tiếng chói tai!



Sau đó, Lăng Kiệt nhanh chóng vung thật mạnh tay trái của mình lên, mà tay trái của hắn vẫn nắm chặt tay của Christian, kéo cả cơ thể Christian lên. Phải nói là Lăng Kiệt sở hữu một sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc! Hắn thật sự ném được một người khỏe mạnh có trọng lực hơn cả hắn lên cao mấy mét.



Bùi Minh ngẩng mặt nhìn Christian bị Lăng Kiệt ném lên cao rồi rơi xuống lộn nhào một cú tiếp đất an toàn.




Christian ngẩn người ra. Hắn quan sát khuôn mặt điềm tĩnh của anh và chắc chắn anh không hề có ý đùa cợt.



"Cậu... cậu lại nói linh tinh gì vậy???"



"Dù sao thì cậu cũng sống ở nhà tôi một năm rồi mà, còn ngại gì nữa."



"Đó là vì..." Christian do dự mãi.



Anh nói tiếp:"Hơn nữa, vết thương của tôi chưa lành hẳn nên cần người chăm sóc."



Nghe vậy thì Christian đã có ý định đồng ý nhưng hắn nói:"Nếu như sống cùng cậu thì tôi sẽ thường xuyên gặp mặt hắn..."



"Thôi mà, đừng như vậy nữa. Tôi thừa biết là cậu đã bỏ qua cho A Kiệt rồi, chẳng qua là không nói ra thôi."



Hắn đáp lại luôn:"Nói ra để hắn lại thừa thời cơ chọc tôi tức chết à?"



"Haha. Chẳng phải hai người trước kia vẫn hay chọc ghẹo nhau sao?"



"Cậu đừng nhắc lại nữa!"



"Ừ, không nhắc lại nữa... Vậy cậu có đồng ý về cùng tôi không?"



Christian suy nghĩ rồi thở dài một hơi nói:"Hết cách rồi, đành vậy thôi chứ biết làm sao!"



"Trời ạ! Làm như sống cùng tôi thì nặng nhọc lắm đó!!!"



Christian cười không đáp lại.



"Vậy quyết định rồi. Chiều mai bốn người chúng ta cùng lên máy bay và xuất phát!"



"Bốn người... cả hắn nữa sao?"



"Như vậy mới vui chứ! Sẵn tiện để tôi sang đó nói với A Kiệt luôn!"



Bùi Minh nói xong thì đứng dậy chạy đi ngay. Christian lập tức đuổi theo:"Này! Không được đi!!! Tôi không muốn gặp mặt hắn!!!"



"Chẳng liên quan!"



"Cậu đứng lại cho tôi!"



"Vậy cậu đuổi kịp tôi không?"



Christian bị cuốn vào trò đuổi bắt của Bùi Minh.



Chưa đến năm phút, Christian dễ dàng túm được cánh tay của Bùi Minh.



"Hay quá nhỉ? Cậu vừa mới xuất viện thì làm sao chạy được khỏi tôi chứ?"



"Ừ..."



Bùi Minh liên tục thở dốc và đứng còn không vững. Christian đỡ lấy anh, giọng lo lắng:"Tốt nhất là cậu ngồi yên một chỗ cho tôi!"



Dù cả hai người giống nhau về khuôn mặt nhưng vẫn khác về tính cách. Và khi đứng cạnh nhau là có thể nhận diện được. Christian cao hơn Bùi Minh nửa cái đầu và thân hình của hắn cũng lớn hơn anh. Khi anh đứng tựa vào hắn thì anh cảm nhận được một chỗ dựa vững chắc và an toàn từ phía sau, mặc dù anh không phải một người cần sự bảo vệ.



Anh cười nói với hắn:"Dù sao đã mất công tới đây rồi, chúng ta cùng chơi vài trò đi!"



"Không, bộ cậu là trẻ con à?"



"Tôi rất muốn chơi những trò ở đâu!"



"Vậy tự chơi đi!"



"Chơi một mình không vui đâu!"



"Hết cách..."



Bùi Minh xoè bàn tay phải rồi đưa về phía hắn và khẽ nói:"Đi chơi thôi."



Christian dù không muốn nhưng cũng nắm lấy bàn tay của anh và bước theo anh.



"Lúc nhỏ tôi rất thích chơi trò này..."



Hắn lắng tai nghe anh kể chuyện. Dường như anh đã dẫn hắn tới một cuộc sống mới. Một cuộc sống vui vẻ, yên bình và đầy ắp những tiếng cười chân thật từ đáy lòng anh và những người khác. Không cần chém giết, không còn đấu tranh như trước nữa! Như vậy, là quá đủ đối với hắn rồi.



Cảm ơn cậu, Bùi Minh!



- HOÀN-



________________



PS: Thật nhẹ nhõm khi viết được kết truyện như vậy! Mình đã mất 3 ngày để viết chương kết đấy, mọi người tin không?