Không Phải Lỗi Của Em

Chương 5 :

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Bốn gã đàn ông từ bốn vị trí khác nhau nhưng cùng một hành động là đùa bỡn cơ thể trần trụi của cậu thiếu niên tội nghiệp...



Bọn chúng cùng cúi đầu xuống liếm sạch những miếng sushi đặt trên người cậu. Trong căn phòng ngoài tiếng rên rỉ yếu ớt của cậu thì còn là những tiếng nước "nhép nhép", một cảnh tượng rất dâm mỹ...



Lăng Kiệt thoải mái ngồi vắt chân trên sofa, một tay hắn khẽ lắc ly rượu vang đưa lên miệng uống một ngụm rồi tiếp tục quan sát cảnh tượng trước mắt.



Đến khi bọn chúng liếm hết thức ăn trên người cậu thì cơ thể trắng ngần hiện ra.



"Đẹp thật, nhũ hoa thật hồng hào." Một tên chép miệng khen gợi rồi lập tức đưa miệng xuống cắn lấy đầu nhũ của cậu.



"Ưm..." Giang Nam Tình đau đớn ưỡn người lên nhưng lại bị đè xuống.



Một tên khác nắm cằm cậu đánh giá:"Mặt mũi cũng không tồi đâu, chỉ tiếc là bị đánh đến tím bầm hết thế này!"



"Mặt mũi chẳng quan trọng, chơi xong là vứt!" Một tên khác tay cầm lấy tính khí non nớt của cậu rồi cười gian tà:"Bên dưới mới thích, nhìn xem, nhỏ nhưng cũng rất đẹp!"



Nói xong tên đó đưa đầu lưỡi ra liếm từ đỉnh rồi xuống gốc. Giang Nam Tình lập tức run lên một trận.



Tên cuối cùng:"Bọn mày chơi đủ chưa? Cái chính là phải chơi cái lỗ này!"



Ba tên đồng thanh đáp:"Được!"



Rồi... một tên thoát y, lấy bao cao su bọc lên thứ đã cương cứng của mình. Một tên cởi trói ở chân ra rồi nâng hai chân cậu lên cao.



"Vào đây!"



Nói xong tên đó dùng sức đâm hung khí vào trong tiểu huyệt...



"Ưmmmmm....."



Giang Nam Tình hứng chịu một cơn đau dữ dội từ hạ thân truyền lên. Sắc mặt cậu trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Cậu điên cuồng giãy giụa khiến cổ tay ma sát với sợi dây đến đọng máu. Từ tiểu huyệt chảy ra một chất lỏng, cậu biết đó là máu tươi... Động tác thọc vào rồi rút ra của gã đó như cướp đi sinh lực của cậu, cơ thể như bị xé dọc làm đôi. Giang Nam Tình bất lực, lệ rơi đầy mặt nhìn bốn tên luân phiên nhau tiến vào bên trong...



6 tiếng trôi qua...



Lăng Kiệt vẫn giữ tư thế ngồi vắt chéo chân, hai tay thì nhẹ nhàng cử động đếm từng tờ tiền 500 000 đồng.




Hắn mỉm cười rồi tiến đến, cơ thể cậu vẫn run dữ dội.



...



Buổi tối, Lăng Kiệt lái xe về ngôi biệt thự. Xuống xe, hắn ném cậu vào căn hầm tối tăm, lạnh lẽo. Toàn thân cậu chẳng chỗ nào lành lặn, cậu lại không dám kêu đau vì sợ hắn nổi giận.



Giang Nam Tình nằm đó một lúc thì hắn bước vào đặt một tô cháo còn nóng trước mặt cậu.



"Ăn đi!"



Cậu chưa ăn gì từ trưa tới giờ nên bụng rất đói liền nhanh chóng ngồi dậy. Nhưng cậu vừa chợt nhận ra... mười đầu ngón tay của mình đã mềm nhũn tím bầm không còn cảm giác gì, không thể tự ăn được...



Giang Nam Tình không dám nhiều lời, chỉ ngước mắt lên nhìn hắn.



Lăng Kiệt hả hê cười:"Ăn như thế này!"



Nói xong, hắn ấn đầu cậu xuống tô cháo nóng đó...



Giang Nam Tình cật lực giãy giụa nhưng không những không thể thoát khỏi mà còn khiến cháo văng lên mặt nhiều hơn... Cậu khó chịu gần không thể thở nổi, hắn vẫn không dừng lại.



"Từ nay trở đi mày phải ăn giống một con chó thế này cho tao! Không ăn tao cũng không ép, chờ đến chết đói luôn đi!"



Hắn vừa nói vừa ấn đầu cậu đến khi chán rồi thì buông ra sau đó rời khỏi tầng hầm.



Giang Nam Tình kịch liệt ho khan, lúc nãy bị hắn dìm đầu thì có nuốt được mấy ngụm cháo nhưng giờ đã nôn sạch...



Cậu lại khóc, không có hắn ở đây nên cậu khóc thành tiếng. Nhục nhã, đau đớn, khốn khổ... hiện tại cậu muốn chết đi cho xong.



Nhưng không thể... cậu nghĩ đến hy cười đầy hy vọng của Mạc Ly lúc đó. Mạc Ly vẫn đang chờ cậu trở về.



Giang Nam Tình ngậm ngùi lấy tay quệt đi nước mắt rồi lại cúi mặt vào tô cháo đưa đầu lưỡi ra để ăn. Dù có thế nào thì cậu vẫn phải sống sót trở về...



Vừa ăn vừa rơi nước mắt, Giang Nam Tình đau khổ không dám nghĩ đến cuộc sống của mình sau này...