Không Thể Buông Tha

Chương 10 : Vài người bát quái

Ngày đăng: 07:32 19/04/20


Đảo mắt lại đã qua năm, sáu ngày.



Từ lúc Triển thiếu hiệp đem buồn bực hóa thành sát khí thi thố tài năng, mấy ngày nay thật gió êm sóng lặng. Không biết bọn thích khách của Ô Khất Mãi đang làm cái gì, dùng từ không xuất đầu lộ diện để hình dung hoàn toàn không quá mức. Vì thế Bàng Thống đem Công Tôn Sách kéo đến trong phòng “thảo luận” cộng thêm một phen động thủ động cước.



Sau khi trở về Công Tôn Sách không ngủ nửa đêm liền, liều mạng suy nghĩ rốt cuộc lúc trước mình có ngôn ngữ hay hành động gì khiến Bàng Thống hiểu sai ý, lại đem một vị dị vương lãnh khốc âm hiểm sát phạt quyết đoán biến thành lưu manh?!



Nhưng Bàng Thống xuất thân thế gia, phong lưu phóng khoáng, viết họa đều có thể, Công Tôn Sách đoán được hắn hẳn có thói quen đùa giỡn người khác – lại quên hắn đã nhiều năm ở trong quân đội, hành vi kia thật sự là… khiến người khác giận sôi. Rõ ràng nửa câu đầu còn nghiêm trang thảo luận suy nghĩ về thế cục hoặc bàn thi thư cầm họa, nửa câu sau hắn có thể cố tình nói ra mấy lời khùng điên linh tinh, cái gì mà “Mỹ nhân mát lạnh chẳng đổ mồ hôi”.



Thời tiết này, ai mỹ nhân mà có thể không thấy lạnh? Công Tôn Sách thật muốn nhìn xem. Đương nhiên, y tuyệt đối không thừa nhận “mỹ nhân” mà Bàng Thống nói chính là mình, cho dù thời điểm Bàng Thống nói câu này, tay hắn còn đặt trên mặt y, y cũng không thừa nhận!



Nhìn bộ dáng của Bàng Thống rất dọa người – thật sự. Công Tôn Sách lần đầu tiên trong đời hối hận đã từng biết Bàng Thống. Bởi vì Công Tôn Sách có lẽ có chút bảo thủ, có chút ngạo, có chút cổ hủ, nhưng tuyệt không ngốc – có Đại Bao ngốc ở đây, ai còn dám tự xưng chữ “ngốc”? Y là thực thức thời, biết Bàng Thống nếu có tâm nhục nhã mình, chỉ sợ mình đã sớm bị đè lên giường không biết bao nhiêu lần, dù sao Bàng Thống cũng có thực lực để tùy ý làm bậy. Hiện giờ Bàng Thống tự nhiên lấy lễ tương đãi, hơn nữa tuy rằng yêu động thủ động cước (cùng với động ngôn từ) nhưng cũng không có khinh thị hay bất kính – Công Tôn Sách tự nhận vẫn phân biệt được “thưởng thức” và “khinh bạc” – điều này khiến y càng không biết làm sao, yên tâm hơn rất nhiều, tự dưng còn hơi cảm kích. Kỳ thực y không căm ghét Bàng Thống, thậm chí có chút thưởng thức người nam nhân cường đại này.



Lại nhìn sang mấy người khác: Bạch Ngọc Đường không biết đi nơi nào, Triển thiếu hiệp liên tục mỉm cười mất mác. Mà Lí Nguyên Hạo không hổ là ăn mặc toàn cẩm y ngọc thực, tốc độ khôi phục sức khỏe nhanh đến kinh người, da mặt cũng dày đến kinh người, luôn vây quanh Triển Chiêu – ngẫu nhiên gặp được lúc không có Bàng Thống cũng ân cần niềm nở với Công Tôn Sách. Triển Chiêu chẳng làm gì hắn: bản đồ ở trong tay hắn, hiện tại mà trở mặt đối với ai cũng không có lợi. Nhưng Công Tôn Sách không phải không thừa nhận hắn vẫn là kẻ có vài phần nhãn lực, ỷ vào việc Huyện thái gia là thủ hạ của hắn, đem mình và Triển Chiêu hầu hạ đến thư thư phục phục, làm cho Bao Chửng và Tiểu Man phải ghen tị nói “Người xinh đẹp chính là tốt”.



Triển Chiêu cười tủm tỉm liếc mắt nhìn họ một cái, Tiểu Man sẽ khóc lên nói “Triển thiếu hiệp ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi ta thật sự sai lầm rồi…”



Triển Chiêu tiếp tục mỉm cười: “Chúng ta nam nhân thì nói gì xinh đẹp hay không, Tiểu Man cô nương mới nên gọi là xinh đẹp chứ!… Đúng không?”




Mấy người khác gật đầu: không hổ là võ lâm cao thủ thiếu niên đã thành danh, thực nhạy bén. Tuy nhiên Bạch Ngọc Đường cưng chiều hắn lại càng quá phận hơn, hắn sao có thể yên tâm thoải mái mà không cảm thấy Bạch Ngọc Đường đối với hắn tốt quá phận rồi đó?



“Như vậy Công Tôn công tử, ngươi cảm thấy Lí Nguyên Hạo như thế nào…”



“Địch nhân. Chúng ta có thể đừng bát quái không? Vừa rồi vấn đề Bao Chửng hỏi phải mau chóng quyết định đi!”



“Đúng vậy.” Triển Chiêu nói, “Nhưng Tiểu Man cô nương hiểu lầm, Bao đại ca nói người muốn chọn bảo vệ kho báu hay bảo vệ tính mạng là ta.” Hắn chỉ mấy người kia, “Thời điểm thấy kho báu liền trở mặt, mấy người đều là vướng víu. Cho nên trước tiên chúng ta phải định ra rằng vào thời điểm đó, ta sẽ cứu mấy người, hay vẫn là vì quốc gia an nguy mà chém giết đoạt bảo?”



… Ý tứ của Bao Chửng đúng là như vậy, nhưng mà Triển thiếu hiệp, ngươi có thể không đề cập tới hai chữ “vướng víu” này hay không? “Hừ, Bạch Ngọc Đường vẫn nên nhanh trở về đi, có con mèo hoang không ai trông nom muốn lên trời!”



“Hắn ở đây chỉ biết càng thêm nháo ngất trời đi? Anh cho anh là Công Tôn công tử chắc? Thấy Bàng Thống là đỏ mặt…”



Cuộc thảo luận tiền chiến vốn cực kỳ trọng yếu lại bắt đầu tràn ngập hơi thở bát quái. Trong lòng mấy người họ đều hiểu được: chuyện lần này mặc dù gian nguy, nhưng rốt cuộc đã có một vị vừa có quyền thế vừa có thực lực, Bàng Thống. Nếu hắn đã đáp ứng Công Tôn Sách sẽ không dùng bảo vật kia mưu phản – cũng tương đương rằng bên phía người Tống đã thống nhất chiến tuyến đối phó với Lí Nguyên Hạo, tự nhiên có thể yên tâm không ít.



Công Tôn Sách bỗng nhiên nghĩ: cái tên kia, hóa ra đáng tin như vậy sao?