Không Thể Buông Tha

Chương 13 : Đứa nhỏ này có phải người không?

Ngày đăng: 07:32 19/04/20


Ngày tiếp theo, Công Tôn Sách bị tiếng gọi của Triển Chiêu làm bừng tỉnh, sau đó phát hiện mình đang cuộn lại trong lòng Bàng Thống, mà kẻ thối nát kia vẫn làm vẻ mắt điếc tai ngơ coi như không biết người bên ngoài đang gọi tìm họ cấp thiết thế nào – “Bàng Thống, trước đây ta cảm thấy ngươi nghe không hiểu tiếng người, nguyên lai là trách lầm ngươi, lại không biết Phi Tinh tướng quân anh minh hóa ra là một kẻ điếc, thật sự là trời đố kỵ anh tài…”



Thì ra sơn động họ ở lại đêm qua nằm ở vách đá lưng chừng núi. Triển Chiêu tìm kiếm kỹ lưỡng, rất nhanh tiến vào, cứu Công Tôn Sách khỏi cảnh nước lửa.



“Thật tốt quá, Công Tôn đại ca, thương thế của anh cũng không nghiêm trọng… Thì ra Bàng Thống vẫn có chỗ hữu dụng đó.” Triển Chiêu kiểm tra xong Công Tôn Sách mới nói, lại trước khi Bàng Thống nổi bão liền tiếp lời ngay: “Bất quá hay là phải cảm ơn hắn bảo hộ anh nha… Tốt lắm, chúng ta mau mau đi thôi, Bao đại ca vì bảo hộ Tiểu Man cô nương nên bị thương rồi, Tiêu Hách cũng bị thương. Em và Phiền Giáp phân công nhau đi tìm hai người, để một người Bạch Ngọc Đường ở lại che chở bọn họ, lại còn phải đề phòng Lí Nguyên Hạo, em lo lắm, chỉ sợ hắn đối phó không nổi…”



“Nguy thật, anh đi đây…”



“Hừ!” Bàng Thống hừ bằng giọng mũi, “Điều ngươi lo lắng chỉ sợ không phải là chuyện hắn đối phó không nổi, mà là sợ hắn kích động đánh với Lí Nguyên Hạo, phá hủy chuyện của các ngươi chứ gì?”



……



“Triển Chiêu, em nói thật cho anh xem, ” Công Tôn Sách trộm nói, “Anh ngủ có phải có nói mơ hay không?”



“Không có!”



“Vậy sao hắn đoán được? Sao có thể?!”



“Không có gì là không có khả năng, Bàng Thống là quái vật mà!”
… Uy uy uy, hai kẻ xấu xa các ngươi định không để chúng ta vào mắt sao? Công Tôn Sách nghĩ. Bất quá không đem y, Bao Chửng và Tiểu Man để vào mắt cũng không sao, nhưng hai người kia thì…



“Đừng có nằm mộng!” Quả nhiên Bạch thiếu hiệp bắt đầu nổi bão, cười tuyệt đẹp mà cũng cực lạnh, “Có gia ở đây, các ngươi ai cũng đừng nghĩ nuốt riêng được bảo vật này!”



“Hử? Bạch thiếu hiệp, ngươi và Triển Chiêu chẳng lẽ đánh thắng được nhiều người như vậy sao? Bổn vương có lẽ sẽ cùng Lí Nguyên Hạo liên thủ đó!” Bàng Thống tự tiếu phi tiếu, miệng thì cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện, ánh mắt lại nhìn Công Tôn Sách. Công Tôn Sách hung hăng trừng mắt với hắn một cái, hắn liền ngượng ngùng sờ sờ mũi, dời ánh mắt.



“Vị tất sẽ phải đánh…” Triển Chiêu mỉm cười – nụ cười kia làm cho mọi người căng thẳng trong lòng, Công Tôn Sách trực giác vừa nảy sinh ý nghĩ “hỏng rồi”, lập tức liền không tự chủ được bay lên trời.



“Đoành”… Một tiếng vang thật lớn, một mảnh khói thuốc súng mù mịt. Công Tôn Sách đỡ ù tai, hồi phục tinh thần, chợt nghe bên cạnh mình hỗn loạn.



“Đau chết mất, Triển Chiêu, em cư nhiên dám đem anh đá bay!”



“Em phải mang Công Tôn đại ca, Chuột bạch phải mang Tiểu Man cô nương, không có biện pháp nha, Bao đại ca, anh có cần phải yếu ớt như thế không…”



“Đồ mèo dốt nát đồ mèo thối nát! Lôi hỏa đản kia không phải dùng như vậy, nói bao nhiêu lần rồi mà sao ngươi vẫn không hiểu…”



Triển Chiêu làm nổ rương bảo vật? Công Tôn Sách vẫn còn hoa mắt, nhưng trong lòng đã hiểu. Lúc này, y cảm thấy hơi thở quen thuộc ghé sát vào bên tai y, răng cắn nhẹ, nói: “Công Tôn, mấy đứa nhỏ nhà các ngươi có phải là người hay không…”