Không Thể Buông Tha

Chương 7 : Ngươi không phải là người!

Ngày đăng: 07:31 19/04/20


Không biết người khác như thế nào, dù sao răng Công Tôn Sách suýt cắn phải môi. Nhưng hoàn hồn lại liếc nhìn những người khác, ngoài Bạch Ngọc Đường vẫn mang bộ dáng thờ ơ, Bao Chửng, Tiểu Man và Triển Chiêu đều có biểu tình muốn nôn không nôn được, rồi sau đó cùng đồng loạt quay lại nhìn y.



Bao Chửng: “Công Tôn, ngươi cho phép Bàng Thống làm cái gì?” Bao Chửng ngươi choáng váng à? Ta có thể cho phép hắn làm cái gì? .



Tiểu Man: “Công Tôn Sách ngươi nhìn Bàng Thống được cái chỗ nào vậy? Hắn làm ra bộ dáng súc vật vô hại, ta nhìn đã thấy sợ hãi!” Ta còn sợ… khụ, khẩn trương hơn nàng đó! .



Triển Chiêu: “Công Tôn đại ca, từ khi nào Bàng Thống thành người một nhà? Vậy chúng ta có thể điều khiển bảy mươi hai phi vân kỵ của hắn sao?” Thật là một đứa nhỏ khôn khéo! Bao Chửng, ngươi xem đi, ai cũng không thua kém ngươi! .



Bạch Ngọc Đường chưa từng có kinh nghiệm ở việc nói móc người khác: “Này Triển mèo con, ta thấy dù điều khiển được họ thì cũng chỉ có Công Tôn Sách hắn là điều khiển được thôi – ngươi không thấy Bàng Thống kia chỉ quan tâm tới mỗi Công Tôn Sách à?” Bạch Ngọc Đường, chuột bạch, ta thấy ngươi cũng chỉ ở cùng trình độ với Bao Chửng thôi!



Nhưng điều đó cũng không trọng yếu, quan trọng là… Bàng Thống, nếu ngươi đã nghĩ không muốn đếm xỉa đến chuyện của người ta, vì sao còn muốn đem bọn ta lôi cùng xuống nước? Trong lòng Công Tôn Sách tràn đầy buồn bực.



Bên kia hiển nhiên Tiêu Hách nghe thấy lời Bàng Thống cũng hiểu được, vài bước đi lên ngăn trước mặt mọi người: “Xin chờ một chút!” Nhưng rồi lão lại không nói gì, biểu tình trên mặt thực vặn vẹo, sau một lúc lâu mới quyết định, cắn răng trầm giọng nói: “Các vị! Nếu các vị có thể bảo vệ cho ta bình yên trở về Đại Hạ, ta nguyện ý thay chúa ta hứa hẹn: sau khi chúa ta đăng cơ, trong vòng ba năm quyết không xâm phạm một phân Đại Tống!”



Nghe vậy mọi người đều biến sắc, Triển Chiêu lập tức quát hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi là ai?” .



“Chính là Nguyên Hạo điện hạ của Đại Hạ Quốc chúng ta!” .



“Nguyên Hạo?!!” Lại cả kinh.



Tiêu Hách chắp tay nói: “Có thể thỉnh các vị lại ngồi xuống một chút không, để tại hạ có thể nói rõ ràng… Nếu như nghe xong mà vẫn cảm thấy ta không đủ thành ý, các vị, ta quyết không cưỡng cầu!”
Đúng là Lí Nguyên Hạo! Công Tôn Sách cảm thấy mình trừng mắt nhìn Ô Viễn đến mức tròng mắt sắp trừng rớt cả ra! Một hồi thất thần xong, lập tức cả giận nói: “Lí Nguyên Hạo, ngươi thật lớn mật! Vương tử nước phụ thuộc mộ binh tự ý nhập biên cảnh Đại Tống, an bài mật thám ẩn núp vào quan trường nước ta, rốt cuộc là có ý gì?”



Lí Nguyên Hạo”Ha ha” cười: “Công Tôn công tử, ngài… đâu phải lễ bộ thị lang?” Nhướn mi cười với Công Tôn Sách.



Cái mũi Công Tôn Sách suýt tắt thở: ý là bảo ta không xen vào đúng không? Ai ngờ trên lưng bất chợt nặng, thiếu chút nữa khiến y tắt thở thật.



Bao Chửng thốt ra: “Ngươi có biết chuyện của chúng ta?” .



Lí Nguyên Hạo và Tiêu Hách đều khẽ gật đầu, Tiêu Hách nói: “Thái miếu công thẩm cho dù được che dấu nghiêm cẩn, chúng ta cũng nghe được một tia tiếng gió. Ra vẻ không biết mà cường lưu các vị, cũng là vì các vị không khỏi tới quá đúng lúc.”



“Bạch gia gia muốn đi đâu thì đi chỗ đó, lúc này bọn ngươi lén lút hoạt động, còn dám cản trở gia gia được sao?” Bạch Ngọc Đường mở miệng khiêu khích.



Lí Nguyên Hạo hiển nhiên đã nhẫn hắn lâu rồi, lúc này lạnh lùng cười, đáp một câu râu ông nọ cắm cằm bà kia: “Triển thiếu hiệp chẳng những là nhân tài có võ công xuất chúng, khả năng tự kiềm chế cũng thật sự là tốt quá mức!” Vì thế Bạch Ngọc Đường lại đập vỡ một cái bàn. Triển Chiêu niệm tình mứt hoa quả nên trở mình ngăn cản con chuột lớn đã chuẩn bị động thủ ẩu đả thương tàn nhân sĩ.



Công Tôn Sách lúc này đã là một thân mồ hôi lạnh: Bàng Thống… Vì sao từ nãy tới giờ hắn không nói cái gì? Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có người tiến đến bên tai y, hơi thở nóng hầm hập, thấp giọng cười nói: “Ta hỏi ngươi, Công Tôn công tử, ngươi bảo chúng ta nên giúp hay không nên giúp hắn?” .



“Hỏi ta làm chi?” Công Tôn Sách gắng trốn, Bàng Thống lại giống như đoán được, dính mình theo y, vẫn hơi thở nóng hầm hập không đứng đắn nói nhỏ: “Chúng ta không phải là người một nhà sao? Công Tôn công tử tài trí hơn người, giỏi nhất là đùa bỡn thế cục, bổn vương nghe lời công tử như Thiên Lôi sai đâu đánh đó… vậy mà…”



Công Tôn Sách cảm giác được chóp mũi hơi lạnh của hắn như có như không nhẹ nhàng chạm vào gương mặt chính mình, nhất thời như liệt hỏa hừng hực, trước khi đầu óc kịp phản ứng đã nhảy bật lên chỉ vào Bàng Thống mắng to: “Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi… không phải là người!” .