Không Thể Động

Chương 21 :

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Không thể động –



Tác giả: Phong Lộng



Edit: Nguyệt Cầm Vân



Lúc nửa đêm, Ly Úy, à không, là Trần Minh, lảo đảo đi vào một con hẻm nhỏ tăm tối. Tình hình cực kỳ gay go, trái tim không ngừng điên cuồng đập loạn, thân thể đã mệt mỏi rã rời.



Hơn nữa, cậu cũng không biết nên đi về đâu.



Có thể tưởng tượng Chu Dương sẽ ra lệnh bắt người, nhưng Trần Minh chưa từng nghĩ tới sẽ là khí thế phô thiên cái địa bậc này.



Trước đầu con hẻm hiện lên một bóng người, khi mà vạn vật câu tĩnh, người bình thường sẽ không ngông nghênh đi qua một con hẻm nhỏ u tối như vậy. Trần Minh lặng lẽ núp mình, dòm trộm trong bóng đêm.



“Đã tìm được chưa?”



“Chưa. Mẹ kiếp, tên khốn này chạy đi đâu cơ chứ, toàn bộ anh em đều không được ngủ.”



Một người trông có vẻ từng trải hơn hung hăng nhổ phì điếu thuốc sắp hút hết xuống đất: “Mồm miệng cẩn thận một chút, đừng nói lời thô tục. Nghe nói cấp trên của cấp trên sắp phát điên rồi, cũng không biết người bỏ trốn là đại nhân vật phương nào. Chậc chậc, nhất định phải bắt sống, tốt nhất là không để mất một cọng tóc.”



“Được rồi, nói nhảm ít thôi, mau tìm người đi. Đại nhân vật? Hừ, đương nhiên là đại nhân vật rồi. Đêm nay chúng ta không được ngủ, cảnh sát cũng mất ngủ tập thể, không thấy khắp nơi đều bị chặn xe kiểm tra à?”



Trần Minh dán sát lưng lên bức tường lạnh lẽo. Gió đêm có chút lạnh, gần đây nhiệt độ đang giảm xuống.



Cổ họng bỗng nhiên thấy ngứa, “Khụ”, cậu vội vàng dùng tay bịt miệng lại, cứng rắn nuốt âm thanh trở về. Xương sườn bị Lạc Tân đá gãy đang chấn động trong lồng ngực, phát ra từng trận đau đớn.



Khắp nơi đều đang lùng bắt.



Đại nhân vật? Trần Minh núp trong góc tường cười khổ.



Chu Dương đang tìm cậu, điên cuồng mà tìm cậu, nhìn tình thế hiện tại, có vẻ đã xuất động cả hắc đạo lẫn bạch đạo. Bây giờ còn là ban đêm, tới khi trời sáng, tên đào phạm như con chuột nhỏ là cậu lại càng không có nơi nào để ẩn mình.



Không ngờ một thế thân của Ly Úy, cũng đáng để làm to chuyện như vậy.



“Em yêu tôi sao?”



“Tôi yêu anh.”



“Vậy là đủ rồi.”



Trong bầu không khí căng thẳng trùng trùng nguy cơ, hồi ức vẫn chạy ra quấy rối. Những lời nói ấy rõ ràng hệt như có người đang thì thầm bên tai, cậu kinh hoàng nhìn ngó xung quanh, không một bóng người.



Những lời này… Vết thương trên người không biết có phải đã nứt ra rồi hay không, cậu không có thời gian rảnh rỗi để tỉ mỉ xem xét, vừa cắn răng cười khổ vừa khe khẽ thở dốc, hi vọng có thể làm dịu đi một chút đau đớn. Những lời này, đều là nói với Ly Úy.



Đúng vậy, những lời đường mật ấy, đối tượng của câu nào cũng không phải Trần Minh. Trần Minh thì tính là cái gì, đối với Chu Dương mà nói, có lẽ chỉ là một thứ không hề tồn tại.



Chỉ cần Ly Úy, làm cái gì cũng là làm với Ly Úy.



“Mình phải về nhà.” Cậu áp mặt lên bức tường lạnh đến có chút buốt xương, thì thào: “Mình phải về nhà…” Mở bừng mắt ra, trong con ngươi lóe lên sự quyết đoán của người bị bức tới tuyệt lộ.



Khuôn mặt Chu Dương như ẩn như hiện trong không trung, cậu gần như hung hăng vung nắm đấm xua đi.



Tên khốn kiếp này! Nên dùng một súng bắn vỡ đầu hắn, móc ruột hắn ra, lột da hắn xuống cho máu chảy đầm đìa, ném xuống đất giẫm đạp lên!



Trần Minh ác độc nguyền rủa, thống khổ dùng sức cọ qua cọ lại khuôn mặt lên tường đá. Cậu sắp bị cắn nát hết rồi, Chu Dương đã hủy đi tất cả của cậu. Tên ác ma ích kỷ này, không yêu cậu, lại vẫn không chịu buông tha cho cậu!



Cậu không muốn đi làm cái bóng của Ly Úy, phải, cậu kém Ly Úy, cậu vĩnh viễn không thể sặc sỡ chói mắt như Ly Úy. Nhưng dù sao cậu cũng là một con người, cậu cần phải có được cuộc sống của chính mình.



Cho dù bình thường vô vị, cho dù là một phàm nhân, cũng là một người thuộc về chính mình.



Tuyệt đối không quay về, tuyệt đối không!
Nhắm mắt lại, bóng tối nặng nề đè xuống. Trần Minh không hề sợ hãi, ngày mai sau khi mặt trời mọc, mặc dù ánh dương quang rực rỡ, nhưng bóng tối so với hiện tại sẽ còn đậm đặc hơn nhiều.



Cậu từng quỳ xuống đất cầu xin được ở lại bên cạnh một người, ngày mai cậu lại phải dùng chính tính mệnh của mình để chạy trốn.



Nghiến răng trong giấc mộng, không để cho tiếng rên rỉ buột ra. Chịu đựng đau đớn trong giấc mộng, chờ đợi vết thương lẳng lặng thuyên giảm. Cho dù ở trong mộng, cũng không muốn gặp hắn.



Khi vầng thái dương mà người ta chẳng hề chờ đợi mọc lên, ánh ban mai nhu hòa vẩy lên con hẻm nhỏ.



Xương cốt khắp người như bị đánh gãy lại một lần nữa đón nhận đau đớn, Trần Minh đấu tranh bắt mình phải tỉnh lại. Cậu còn đang trên đường bỏ trốn, một ngày chưa rời khỏi phạm vi thế lực của Chu Dương, là một ngày cơn ác mộng của cậu còn chưa chấm dứt.



Trần Minh, tôi là Trần Minh, không phải Ly Úy.



Cậu dùng hết toàn lực, chầm chậm mở mắt ra, khuôn mặt của Mai Hoa đập vào trong tầm mắt.



Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp, thiếu đi lớp trang điểm, lại mang theo một cỗ thanh lệ chưa từng thấy. Nhưng giờ phút này, trên khuôn mặt ấy lại là nét căng thẳng sợ hãi nói chẳng thành lời, đôi mắt lưu ly mở trừng thật lớn, như nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ, kinh khủng đến không thể nói nổi.



Đường nhìn của Trần Minh từ trên mặt Mai Hoa chầm chậm lùi về phía sau, nhất thời cả người cứng ngắc.



“Thật có năng lực trốn,” Chu Dương đang mỉm cười, khóe môi tuấn mỹ cong lên: “Em tiêu tốn hết một đêm của cả hắc đạo lẫn bạch đạo, bảo bối của tôi.”



Trần Minh nhìn thẳng vào hắn, nét mặt bình tĩnh: “Tôi không phải Ly Úy, một chút liên quan tới Ly Úy cũng không có, càng không muốn liên quan gì tới cậu ta.”



“Em là người của tôi, cả đời đều là của tôi.” Chu Dương uể oải mỉm cười nguy hiểm: “Nếu em không muốn mỹ nhân như Mai Hoa đây phải mất sớm, tốt nhất là chầm chậm ném khẩu súng dưới chăn ra đây.”



Trần Minh chấn động, nhìn thẳng vào Chu Dương, rồi lại liếc nhìn Mai Hoa. Khẩu súng đen sì, bị ném xuống nền đất.



Tiếng cười khẽ của Chu Dương vang lên, nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của Mai Hoa.



“Chu đại ca, anh thả hắn đi.” Mai Hoa bỗng nhiên lên tiếng, lồng ngực phập phồng: “Cậu ta không phải anh ấy, anh họ tôi đã chết rồi.”



“Câm miệng.” Chu Dương nhẹ nhàng nói một câu.



“Anh ấy chết rất thảm, nhưng anh cũng không thể trút giận lên người cậu ấy. Dựa vào khuôn mặt này, anh cũng nên thủ hạ lưu tình.”



“Câm miệng, câm miệng! Cô chỉ là một đứa em họ, cô có bao nhiêu thân thuộc với Ly?” Sắc mặt Chu Dương biến đổi, hắn kéo Trần Minh dậy từ trên giường, cưỡng ép nâng cằm Trần Minh lên: “Cô nhìn mà xem, cô nhìn cho kỹ, chỉ là khuôn mặt này giống thôi sao? Ánh mắt của cậu ta, thần thái của cậu ta, có chỗ nào không phải một Ly sống động? Cô nhìn cho rõ ràng!”



“Anh họ tôi đã…”



“Ly đã chết, tôi biết, không cần cô phải nhắc nhở tôi!” Tiếng rống giận của Chu Dương chấn động đến cả trần nhà cũng phải run rẩy, lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, thất thần nhìn chằm chằm vào lỗ hổng trên vách tường, thì thầm nói: “Tôi biết, Ly đã chết, cậu ấy đã chết rồi…” Hắn ôm lấy Trần Minh thật chặt, dùng khí lực cơ hồ muốn ghìm chết cậu để ôm cậu vào lòng.



“Chết rồi, đã chết rồi…”



Cái ôm tràn đầy khí lực lúc này lại khẽ run rẩy, Trần Minh cảm thấy từng trận suy sụp chết lặng khôn tả.



“Buông tôi ra,” Cậu thấp giọng nói: “Tôi không phải Ly Úy, anh buông tôi ra.”



“Em là của tôi, em từng nói cả đời sẽ không rời khỏi tôi.” Chu Dương đặt trán mình lên trán cậu.



Trong một khoảnh khắc ấy, Trần Minh cảm thấy mình không thể động được nữa. Cậu đã mất đi năng lực động đậy, đây không phải sự trói buộc trên thân thể, đây là tâm hồn không cách nào động đậy.



Hãy đáp ứng, cả đời không rời khỏi anh.



Tôi đáp ứng anh, tôi đáp ứng anh…



Đúng khoảnh khắc ấy, hình ảnh Chu Dương ấn phím xóa bỏ xẹt qua trong não bộ. Trần Minh bỗng nhiên cong gập người lại như bị điện giật, cuồng hét: “Không, không! Tôi lừa anh, tôi không làm được! Tôi là Trần Minh, tôi không phải Ly Úy, tôi sẽ không yêu anh, tôi không có bản năng yêu anh!”



Cậu liều mạng kêu gào, ánh mắt chao đảo nhìn thấy khuôn mặt nảy sinh ác động của Chu Dương, nhìn thấy Chu Dương giơ tay lên, nhìn thấy bóng tối phô thiên cái địa phủ chụp tới.



__Hết__