Không Thể Động
Chương 26 :
Ngày đăng: 07:21 19/04/20
Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Trần Minh thường nhớ tới một số câu mà Chu Dương từng nói từ rất lâu trước kia.
Hắn nói: “Đây là trò chơi.”
Hắn còn nói: “Đây không phải trò chơi của em.”
Có thể đó chỉ là lời nói vô tình, cũng có thể là mấy câu nói thật lòng cực kỳ ít ỏi mà Chu Dương từng nói với cậu hồi đó. Tiếc rằng cậu đã xem nhẹ, bây giờ lại thường xuyên nhớ tới, nghiền ngẫm mãi không thôi.
Nếu cuộc đời thực sự là một trò chơi, vậy trò chơi ấy thật sự đã được đám người nhàm chán chơi đến ngập tràn cảm giác mới lạ.
Nhưng Trần Minh chán ghét sự mới lạ, cậu không trải qua nổi sự thay đổi lần thứ ba nữa, cậu vẫn quyết định kiên trì với mục tiêu của mình. Nếu đã dự định trở thành Ly Úy, hoặc đúng hơn là trở thành vật thay thế cho Ly Úy, vậy không được bỏ cuộc giữa chừng.
Cậu không thể sống vì bản thân mình, cậu đã chẳng còn bản thân nữa rồi.
Cậu dự định sống vì Chu Dương, mà Chu Dương, lại sống vì Ly Úy.
Bởi vậy, cậu cũng xem như vì Ly Úy mà sống.
Thế gian là một thứ hỗn loạn, Trần Minh định làm cho nó trở nên rõ ràng, thế nên đến cuối cùng, một người còn sống tiếp tục sống vì một người đã chết, người mà mình thậm chí còn chưa từng gặp mặt hay nói chuyện.
Thế nhưng ở trong mộng, lại là giấc mộng đáng ghê tởm, cậu vẫn luôn có thể nghe thấy tiếng gọi ôn nhu của Chu Dương.
“Minh, Trần Minh…” Đây là tiếng của Chu Dương.
“Minh…”
Đích xác là tiếng của Chu Dương, so với lời niệm chú của Đường Tăng còn linh hơn, dẫu thế nào cũng không chạy thoát được khỏi thiên la địa võng.
“Dừng, dừng lại…” Trần Minh thống khổ bưng lấy đầu, từ trên giường ngồi dậy. Cậu không hề được nếm chút lợi ích nào của việc say rượu, ngay cả một điểm đau đớn cũng không thể quên, trái lại cái đầu còn đau đớn đáng hận hơn.
Cậu duỗi tay ra nhận lấy một ly nước ấm xuất hiện trước mặt, dùng nước làm trơn cổ họng, rồi mới ngẩng đầu nhìn xem người nào đã đưa nước cho cậu.
Vi Vi đứng ở đầu giường, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Chu đại ca ra ngoài rồi, hắn muốn tôi bồi anh.” Cô gầy, cái cằm nhọn đi.
“Cô không cần tới bồi tôi.” Trần Minh nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ trốn đâu. Tôi không còn muốn bỏ trốn nữa rồi.”
“Kỳ thực, không phải bởi vì Chu đại ca phân phó mà tôi tới. Tự tôi muốn tới.” Vi Vi nhíu mày, đánh giá Trần Minh: “Muốn đến xem tình hình của anh, đến…”
“Đến để hoài niệm một chút anh hai của cô.” Trần Minh thần tốc tiếp nối một câu, hơn nữa còn tìm một phép so sánh: “Cũng giống như hình nhân bằng sáp trong cửa hiệu, có điều hình nhân này tốt hơn chút đỉnh, biết cử động biết nói chuyện.”
Theo kế hoạch, hẳn là cậu nên để lộ biểu cảm thuộc về Ly Úy, dùng giọng điệu của Ly Úy để nói điều gì đó, nhân cơ hội ở trước mặt Vi Vi để phô bày một chút thành tích về sự thay đổi của mình. Thế nhưng cậu lại vừa nói vừa cuộn mình thành một cụm, tựa người vào đầu giường. Thần tình trên mặt rõ ràng cho thấy, cậu không hề muốn nói chuyện.
Vi Vi hừ mũi, Trần Minh không để ý tới cô, Vi Vi lại hừ mấy tiếng lớn hơn.
Ánh mắt của Trần Minh cuối cùng cũng chuyển về phía cô, môi động động, nhưng không nói gì thêm.
“Anh muốn làm tổn thương tôi.” Vi Vi liếc xéo cậu như đang khiêu khích: “Anh muốn nói mấy lời gì đó đả thương người, phải không?”
Trần Minh ngậm miệng thật chặt, cậu bước xuống giường, định đi rửa mặt chải đầu.
Vi Vi tiến lên chặn cậu lại, ép cậu phải nhìn vào đôi mắt to tròn đen láy của cô: “Anh luôn tránh tôi, không tránh tôi thì chính là dùng lời nói để đâm chích tôi.”
“Tránh ra.” Trần Minh nhíu mày.
“Kỳ thực trong lòng anh rất muốn, rất muốn có một người em gái.”
Trần Minh nhìn xuôi theo tầm mắt hắn: “Đây là của Vi Vi tặng tôi.”
Chu Dương sầm mặt, lửa giận tích tụ cơ hồ cuồn cuộn chảy ra từ trong đáy mắt. Hắn đặt hòm thuốc xuống, dùng hai tay ôm hết đống quần áo lộn xộn trên giường lên, xoải hai ba bước đến trước cửa sổ, dùng sức đem tất cả quần áo quẳng hết ra ngoài, thuận tay đập sầm cánh cửa sổ.
Xoảng!
Hắn đứng bên cửa sổ suốt một lúc lâu, mãi đến khi lồng ngực không ngừng phập phồng bình tĩnh trở lại, mới xoay người đi về phía Trần Minh.
“Khóe miệng rách rồi.” Chu Dương mở hòm thuốc, lấy ra một bình thuốc nước: “Có đau không?”
“Không đau.”
“Sưng hết lên rồi.”
Nước thuốc dính vào vết thương, Trần Minh khẽ giật giật khóe môi: “Không đau.”
Chu Dương liếc nhìn cậu thật sâu, tiếp tục bôi thuốc, rồi hỏi: “Có đói không? Muốn ăn gì?”
“Ếch trâu, cá thái dương…”
Xoảng!
Tiếng ầm vang còn lớn hơn lúc nãy.
Bỗng nhiên Chu Dương đứng phắt dậy, ra sức hất tung hòm thuốc xuống đất.
Sau tiếng loảng xoảng, là sự im lặng tử tịch bao trùm căn phòng.
Đủ loại nước thuốc màu sắc khác nhau, chảy ra từ hòm thuốc bị hất đổ đến biến dạng, tụ thành từng bãi nước nhỏ hoặc đỏ hoặc vô sắc.
“Tôi muốn biết em thích ăn gì, cho tôi một đáp án có khó đến vậy không?” Chu Dương hạ giọng, trầm thấp hỏi.
“Tôi vẫn luôn cho anh đáp án.”
“Tôi muốn đáp án thực sự.”
“Đây chính là đáp án thực sự.”
Chu Dương giận dữ trừng cậu, hồi lâu sau, mới nặng nề ngồi xuống bên giường. “Em không thích ếch trâu.” Hắn gắng sức dịu giọng.
“Tôi thích.”
“Tôi biết em không thích.” Chu Dương chăm chú nhìn cậu, chầm chậm nói rõ từng chữ.
Trần Minh lẳng lặng đối diện với hắn.
“Không.” Trần Minh rộ lên một nụ cười khó coi: “Tôi thích.”
Lửa giận đáng sợ như có thực thể bắn thẳng ra từ sâu trong đồng tử tối tăm của Chu Dương, đâm chích đến làn da cũng thoáng phát đau. Hắn nghiến răng, dùng âm giọng vừa tràn đầy lực uy hiếp vừa có từ tính đặc biệt của mình để nói: “Tôi chỉ muốn biết thôi.”
Trần Minh cúi đầu suy nghĩ một hồi: “Biết tôi, hay là Ly Úy?”
Chu Dương trầm mặc.
“Cả hai người.” Cuối cùng Chu Dương nói.
“Ly Úy thích ăn nhất ếch trâu, cá thái dương, còn về phần tôi…” Trần Minh thoáng ngừng lại, rồi mới lạnh lùng nói: “Anh mơ tưởng, cả đời này anh cũng đừng mơ tưởng.”
__Hết__