Không Thể Động

Chương 28 :

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Không thể động –



Tác giả: Phong Lộng



Edit: Nguyệt Cầm Vân



Sự nghiệp của Đằng Thanh Nghiên đang phát triển rực rỡ. Vào hai giờ sáng, bất ngờ gã bị mấy người đàn ông toàn thân tỏa ra khí vị hắc bang “lễ phép” mời xuống khỏi chiếc giường lớn êm ái của mình, nhét vào một chiếc xe sang trọng, mất hồn mất vía bị dẫn tới một nơi chưa từng đặt chân đến bao giờ.



“Các vị đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói, muốn tiền thì các… các anh cứ phân phó một tiếng.” Đằng Thanh Nghiên ôm đầu run rẩy. Từ trước tới giờ gã vẫn luôn xử sự cẩn thận, trên thương trường cũng chưa từng dám làm điều ác, dựa vào bản lĩnh của bản thân để từ từ rèn luyện, đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt mới có được ngày hôm nay.



Cẩn thận đến ngay cả một chú kiến cũng không dám tùy tiện giẫm đạp lên, thế nào lại cũng gặp phải tình cảnh nửa đêm nửa hôm bị một đám hắc đạo đại ca vây quanh thế này?



“Chủ tịch Đằng, anh đừng sợ, chúng tôi là có việc muốn nhờ vả.” Trần Dược được xem là có tướng mạo nhã nhặn trong số các anh em, triển ra một nụ cười, ngồi thấp xuống nhìn Đằng Thanh Nghiên: “Nghe nói anh là cao thủ hacker lợi hại nhất, rất quen thuộc với việc cứu vãn dữ liệu trong máy tính?”



“Biết… biết một chút.” Nghe giọng điệu của Trần Dược, trong lòng Đằng Thanh Nghiên sinh ra một chút hi vọng, gã ngẩng đầu lên khiêm tốn nói: “Đương nhiên, khôi phục dữ liệu có thể thành công hay không, thường thường còn phải tùy vào tình huống cụ thể. Chúng tôi chỉ có thể khôi phục, không thể trùng tạo.”



Trần Dược cẩn thận đánh giá gã một hồi, tựa hồ đã giám định gã không nói khoác, “Đứng lên đi, chân đừng nhũn ra nữa.” Trần Dược vỗ vỗ bả vai gã, kéo gã dậy từ dưới mặt đất: “Đi theo tôi.”



Hắn dẫn Đằng Thanh Nghiên rời khỏi đám người, lên tầng hai, đi tới trước cửa thư phòng. Trần Dược thoáng ngừng bước trước cửa thư phòng, quay đầu lại khẽ nói với Đằng Thanh Nghiên: “Đằng tiên sinh, tôi thấy anh cũng là người thành thật. Nhắc nhở anh một câu, sau khi vào trong này, từng từ từng chữ nói ra đều phải thật tâm, từng việc làm ra đều phải cẩn thận, nếu có một chút sai sót, anh sẽ chết rất thống khổ.”



Đằng Thanh Nghiên nhìn cánh cửa gỗ dày dặn, đại khái cũng đoán được nhân vật bên trong là như thế nào, đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, được Trần Dược sớm đã có chuẩn bị đỡ lấy từ cạnh bên.



“Bản lĩnh anh lớn, mới có tư cách được gặp hắn.” Trần Dược cười cười: “Làm xong việc rồi, bảo đảm anh và công ty của anh từ nay về sau sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi.”



Hắn ngừng mỉm cười, lộ ra nét mặt nghiêm túc, quay về hướng cửa phòng, thẳng thẳng sống lưng rồi cẩn thận gõ cửa.



“Vào đi.” Một giọng đàn ông rất có lực độ truyền tới từ bên trong.



Trần Dược mở cửa, dẫn Đằng Thanh Nghiên đi vào phòng.
Vi Vi có mật mã của két bảo hiểm.



Chu Dương cứng đờ tại chỗ.



Đằng Thanh Nghiên đóng máy lại, khí áp nặng nề khiến gã gần như không thể thở nổi, ngón tay rời khỏi bàn phím, tính cách nhút nhát dè dặt của gã lại quay trở về. Sắc mặt Chu Dương u ám đến khiếp người, Đằng Thanh Nghiên rời khỏi ghế, tận lực giấu mình vào một góc nào đó, đè nén không dám lên tiếng.



Trần Dược lo lắng dợm bước về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Chu tiên sinh?”



Chu Dương khẽ động động, người như đã hóa đá lại sống dậy, thêm phần trì trệ đờ đẫn không thể tránh khỏi.



“Các người ra ngoài cả đi.” Hắn dùng âm giọng thấp đến tưởng chừng không thể nghe ra để phân phó.



Trần Dược khẽ gật đầu, dẫn theo Đằng Thanh Nghiên cùng rời đi.



Chu Dương gọi Trần Dược lại: “Bảo Vi Vi tới đây.” Hắn lặng im ngồi về ghế, để chiếc ghế dựa nhận lấy toàn bộ sức nặng của mình.



Thật nặng nề.



Hi vọng đã như dây đàn đứt phựt, như cánh diều vút bay.



Cây sào vô hình vốn có thể chống đỡ một thế giới khác, đã gãy mất rồi.



Toàn bộ thế gian đều sụp xuống.



Thật nặng nề.



__Hết__