Không Thể Động
Chương 30 :
Ngày đăng: 07:21 19/04/20
Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Hai trái tim cùng đông lạnh, một khi đã có chút tan chảy, mọi việc liền phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Tất cả mọi thứ xung quanh dần dần trở nên tốt đẹp và quý giá. Sáng sớm giữa tiếng chim hót líu lo, Chu Dương nhìn thấy Trần Minh nằm trong lòng mình từ từ mở mắt, lần đầu tiên kinh ngạc phát hiện nụ cười như có như không của Trần Minh khi mới tỉnh dậy đẹp tới khiến người ta cảm động không thôi.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Mang theo chút ngại ngùng mà dùng mấy chữ đơn giản đánh tiếng chào hỏi, dường như mùa đông u ám đã rời xa, cảnh xuân tươi đẹp khiến người ta không thể không phớt lờ mọi việc đã xảy ra trong quá khứ.
Chu Dương đã nói là giữ lời, nhanh chóng gọi Trần Dược tới thư phòng, ra chỉ thị cho hắn đi tìm tư liệu về Trần Minh.
“Không tiếc bất kỳ giá nào, làm đi.” Chu Dương ra lệnh như trảm đinh chặt sắt.
Hắn ở thư phòng xử lý công việc trong bang suốt cả buổi sáng, nỗ lực bài trừ Vi Vi ra khỏi đầu óc. Nhưng hắn không cách nào bài trừ Ly Úy, Ly Úy như đang gần trong gang tấc, Chu Dương luôn cảm thấy chỉ cần mình ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cậu.
Chu Dương ngẩng đầu lên.
Ly Úy không ở trước mặt, người vừa mở cửa là Trần Minh. Hiện giờ hắn đã có thể dễ dàng phân biệt Ly Úy và Trần Minh, bọn họ có đôi mắt giống nhau, mũi và miệng giống nhau, thần thái quật cường giống nhau, nhưng Chu Dương vẫn có thể dễ dàng đem bọn họ phân tách ra.
“Tôi tới…” Trần Minh đứng trước cửa phòng, không quá thích ứng với tình thế kinh hỉ mới vừa hình thành tối qua, trông có chút luống cuống tay chân: “Tôi tới là để cảm ơn anh.”
Chu Dương ngồi trên ghế, dõi mắt chăm chú nhìn cậu.
Bọn họ chỉ cách nhau một khoảng thư phòng, khoảng cách này lại như có thể thu hẹp hoặc kéo dãn đến vô tận, phân không rõ đôi bên rốt cuộc là đang da thịt cận kề hay biển trời cách mặt.
Trần Minh mượn động tác đóng cửa để né tránh đường nhìn siết sao của Chu Dương, suy nghĩ một hồi, nghiêm túc hỏi: “Lời anh nói là thật?”
Chu Dương nhướng mày.
Trần Minh giải thích: “Anh sẽ giúp tôi tìm lại quá khứ của tôi, là thật sao?”
“À.” Chu Dương liếc nhìn Trần Minh.
Việc giật ra của Chu Dương đã cấp cho cậu một tín hiệu, cậu hiển nhiên cũng đã tỉnh lại từ giữa mớ tình cảm mãnh liệt không thực tế mới nãy, thần sắc cô đơn mà ngồi trên ghế sô pha, cúi thấp đầu, không biết đang nhìn gì nữa.
“Em muốn cùng anh thương lượng một chút,” Ngữ khí của Vi Vi bình tĩnh mà mang theo ý thương lượng: “Chu đại ca, để anh của em được xuống mộ an nghỉ đi.”
Chu Dương không trả lời, lồng ngực như bị một khối cự thạch đè lên, khiến hắn không nói nên lời.
“Chu đại ca, em hi vọng anh trai của em có thể yên nghỉ.”
Nghe Vi Vi nói, rất lâu sau Chu Dương mới nặng nề lên tiếng: “Anh sẽ đích thân đi lo liệu.”
Hắn đặt điện thoại xuống, có chút khẩn trương mà nhìn về phía sô pha, chỉ sợ người ngồi trên đó sẽ bất ngờ biến mất, từ nay về sau chỉ còn sót lại một tia khí tức như ẩn như hiện.
“Cho tôi một chút thời gian.” Hắn đi tới trước mặt Trần Minh, trầm giọng nói: “Tôi chỉ cần một chút thời gian, để suy xét, và cân bằng lại.”
“Tôi hiểu.” Trần Minh không chút do dự mà tỏ ý thấu hiểu. Cậu gật đầu, nhìn sâu vào mắt Chu Dương: “Tôi hiểu mà, thật đấy, Chu Dương.”
Chu Dương khuỵu xuống, cam đoan với Trần Minh: “Mọi việc đều sẽ chuyển biến tốt đẹp.”
“Phải.” Trần Minh cười gượng: “Còn có thể xấu đến thế nào được nữa?”
Đầu cậu còn đang choáng váng, bởi vậy không kiềm chế được mà ngả về phía trước. Khiến người ta cao hứng chính là, Chu Dương lập tức đem lồng ngực của mình đưa lên.
“Bất kể anh có tìm được quá khứ của tôi hay không, tôi đều đã rất cảm kích.” Trần Minh nói: “Phần tâm ý này của anh, đối với tôi mà nói, còn xa xỉ hơn toàn bộ thế gian.”
Cậu dùng âm giọng thật thấp mà hỏi: “Chu Dương, tôi cũng không phải một kẻ vô dụng, đúng không?”
“Tôi chưa từng nói em là một kẻ vô dụng.”
“Cho dù có…” Trần Minh nói: “Tôi cũng đã quên rồi.”
Lãng quên, có đôi khi là một liều thuốc tốt đẹp nhất.
__Hết__