Không Thể Động

Chương 5 :

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Không thể động –



Tác giả: Phong Lộng



Edit: Nguyệt Cầm Vân



Tiếng mút dâm mỹ như con rắn mềm dẻo uốn lượn ở trong tai, đầu lưỡi của Chu Dương như một ngọn lửa nhỏ, chầm chậm tỉ mỉ thiêu cháy từng chút lực chống cự vốn đã khuyết thiếu của tù binh.



Bỗng nhiên, Chu Dương ngừng lại khốc hình đang tiến hành dở dang, tạm thời buông tha cho khí quan yếu ớt không ngừng run rẩy đã dựng thẳng lên.



“Em toát mồ hôi.” Hắn thẳng người dậy, trước mắt tối lại khiến Ly Úy biết hắn đang nhìn xuống mình.



Trên trán có ngón tay đang dịu dàng chà lau. Quá mức ôn nhu, như cử chỉ thân mật giữa một đôi tình nhân, loại ôn nhu xuất phát từ Chu Dương này so với độc xà còn đáng sợ hơn, chỉ có thể khiến cho da gà khắp toàn thân Ly Úy đều nổi lên kháng nghị.



Đừng đụng vào tôi! Ham muốn được hét lên thật lớn cứ quẩn quanh nơi cổ họng. Đáng tiếc bất cứ dây thần kinh nào trên người hiện giờ cũng không thể kiểm soát, cậu và một con thỏ xui xẻo bị gây tê toàn thân chuẩn bị làm giải phẫu không có gì khác nhau.



Không thể động.



Khốn nạn, bây giờ là không động được nữa rồi!



“Anh hát cho em nghe, được không?” Tiếng cười tràn đầy từ tính của người đàn ông vang lên bên tai.



Tôi có thể nói không được sao? Không thể dùng sức lực của mình để mở mắt ra, ngay cả cơ hội để phẫn nộ cũng không có. Ly Úy ảo não nằm trên giường.



Bất quá, nếu chỉ là nghe hát một chút thì so với bị Chu Dương tra tấn bằng cách làm những việc vô nhân đạo khác cũng tốt hơn ít nhiều.



Không đúng! Sự rung động nóng hừng hực khắp người khiến mọi giác quan của Ly Úy đều thức tỉnh. Tên Chu Dương đê tiện này hạ thuốc kích thích với cậu, còn kéo dài như vậy thêm nữa, người phải chịu khổ sở sẽ chỉ là Ly Úy cậu.



“Ly, Tiểu Ly của anh, em đang thất thần sao?”



Xúc giác ấm áp ẩm ướt trên trán đánh gãy lời mắng chửi trong lòng Ly Úy. Hừ, không chỉ còn là đầu ngón tay đụng chạm, hắn đang dùng đầu lưỡi liếm đi từng hạt mồ hôi tinh mịn trên trán Ly Úy.


Vừa định xốc chăn lên để nhìn cho kỹ lưỡng, xem bên dưới lớp chăn rốt cuộc là tình cảnh như thế nào thì bỗng bị Chu Dương ngăn lại, hắn ôm lấy bả vai Vi Vi, bình tĩnh nói với cô: “Vi Vi, chuyện này xem ra không giấu được em nữa.”



Ngữ điệu nghiêm túc không chỉ trấn áp được Vi Vi, ngay cả Ly Úy đang nằm trên giường cũng vểnh tai lên lắng nghe.



“Một tuần trước, cuối cùng anh cũng tìm được anh trai của em. Nhưng cậu ấy… mất trí nhớ. Cậu ấy bị người ta tẩy não, cái gì cũng đều quên.”



Tiếng kêu nho nhỏ truyền tới, dường như ai đó vừa kêu lên sợ hãi rồi lại nghiến chặt răng.



“Cậu ấy đã quên em, cũng quên anh, trong cảm nhận của cậu ấy bây giờ, chúng ta đều là kẻ thù của cậu ấy, là người mà cậu ấy muốn giết.”



“Ai cơ?” Vi Vi run rẩy không ngừng, hô hấp hỗn loạn khiến không khí trong phòng cũng trở nên dồn dập: “Là ai hại anh ấy thành như vậy? Nói cho em biết, Chu đại ca.”



“Em không cần phải xen vào, Chu đại ca sẽ báo thù cho anh trai em. Nhưng mà, còn một việc nữa phải nói cho em biết…” Chu Dương ngừng một chút, thấp giọng nói: “Hai ngày trước có kẻ ám sát xông vào tổng bộ, trong ký ức của anh hai em có lẽ còn sót lại một chút ấn tượng về anh, cho nên cậu ấy đã nhào tới đỡ thay anh một viên đạn.”



Tiếng kêu thất thanh lại vang lên một lần nữa.



“Vết thương không quá đáng ngại, nhưng sau gáy lại bị đập mạnh xuống sàn. Hiện giờ…” Ly Úy cảm nhận được Chu Dương đang dùng tay nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc trên trán mình. “Cậu ấy trở thành người thực vật, không biết tới khi nào mới có thể tỉnh lại.”



Hô hấp của Vi Vi như đình trệ, ngay sau đó, cô lại khàn giọng kêu lên đầy tuyệt vọng: “Không! Không! Anh hai!”



Ly Úy thấy trước ngực nặng nề, có cái gì đó đang đè lên người cậu, hơn nữa còn bi thương khóc nức nở.



“Anh hai! Em không muốn, em không muốn!”



“Vi Vi, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để cậu ấy tỉnh lại. Anh tin, Ly nhất định cũng rất nhớ em.”



“Chu đại ca…”



“Em phải là một đứa em gái tốt, muốn anh hai tỉnh lại, không được làm ảnh hưởng tới việc trị liệu của cậu ấy.” Giọng điệu anh cả thật ôn hòa.



__Hết__