Không Thể Không Yêu

Chương 15 :

Ngày đăng: 16:58 18/04/20


Không khí buổi sớm khiến cho tinh thần Trát Phi rất thoải mái, hắn vui vẻ đi vào nhà ăn, Tạp Trát Nhân đã ngồi sẵn tại bàn tròn đợi mình, Trát Phi thấy Tạp Trát Nhân vừa gặp mình đã nở nụ cười chào hỏi liền lập tức thấy kì quái, cậu em trai này bình thường chả bao giờ cùng ngồi bàn ăn với các anh trai tại nơi đông người, nguyên nhân hắn rõ hơn ai hết.



Là bởi vì màu da của Tạp Trát Nhân khác biệt so với các anh em trong gia tộc, vì thế nên hồi nhỏ hắn hay bị bọn trẻ con trong tộc trêu đùa và gọi là Tạp chủng, điều này làm cho Tạp Trát Nhân luôn ghi hận trong lòng. Hơn nữa cái chết ngoài ý muốn của mẹ ruột hắn cũng càng làm cho hắn ghi hận gia tộc, bao nhiêu năm qua hắn chưa bao giờ coi mình là 1 thành viên của Cáp Lặp gia tộc, cũng ghét cảm giác có bất kỳ liên hệ nào với gia tộc mình.



Cũng vì thế, trong số quân sỹ của tổ chức chỉ có vài người biết Tạp Trát Nhân là con đẻ của Tư lệnh, đa số vẫn không biết nên coi hắn là 1 tướng sỹ bình thường. Nhìn biểu hiện của Tạp Trát Nhân , Táp Phi biết hắn có việc cầu cạnh mình.



Tạp Trát Nhân đã lấy sẵn đồ ăn bày trên bàn, Trát Phi nhàn nhã cầm dao dĩa lên ăn, chẳng mở miệng hỏi han câu nào, trong lòng cố ý chờ đợi Tạp Trát Nhân mở lời trước. Tạp Trát Nhân cũng thong dong ăn sáng, chậm rãi uống chút rượu hoa quả, trông không có dáng đang đi cầu cạnh người khác.



Đây là điều mà Trát Phi thích nhất ở người em trai này, Tạp Trát Nhân và hắn giống nhau tuy là mang huyết thống Ả rập nhưng đều được học ở nước ngoài về nên so với những người ở trong tộc bọn họ hơn hẳn về trình độ và trí óc. Trát Phi cũng chưa bao giờ vì việc Tạp Trát Nhân không có huyết thống Ả rập thuần khiết mà thành kiến, ngược lại hắn cho rằng cậu em này rất đẹp trai, anh dũng và đa mưu túc trí. Hắn cũng tin rằng Tạp Trát Nhân là người có năng lực đảm nhiệm các sứ mệnh nặng nề của gia tộc nếu cần.



Trong nhà ăn, 2 kẻ “lịch lãm” cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng, Tạp Trát Nhân buông khăn ăn nhìn thẳng vào anh trai, mở miệng với âm điệu tuy không thân thiết lắm nhưng cũng không lạnh lùng: “Trát Phi, em muốn thả Khả Khả đi.”



Trát Phi đã sớm nghĩ là chuyện Tạp Trát Nhân nhờ sẽ không bao giờ là chuyện dễ dàng nhưng vạn lần không ngờ tới chuyện lại có liên quan đến các con tin.



Trát Phi thở dài: “Không được đâu, cho dù hiện tại chúng ta còn chưa chính thức cùng chính phủ thỏa thuận trao đổi nhưng chúng ta cũng đã công khai nhận trách nhiệm về việc này. Bốn y bác sỹ mất tích qua 48 giờ nên mọi người đều biết họ nằm trong tay chúng ta, nếu giờ mà thả họ ra chẳng khác nào thừa nhận chúng ta thua, đối với cục diện chiến tranh mà nói, thì việc này sẽ làm chúng ta mất thế thượng phong. Hú cũng đừng quên binh lính của chúng ta có bao nhiêu người bị kẻ thù tắm máu.”




Khả Hoan hăng say nói mà quên mất tình cảnh của mình, ở nơi này cô không được bộc lộ cảm xúc chân thực của mình mới là khôn ngoan.



Tạp Trát Nhân không có vẻ gì là tức giận, thản nhiên nói: “Tôi chỉ nói là thả cô mà thôi, còn 3 người kia thì không thể. Cô là bác sỹ nên chuyên tâm chuyện chữa bệnh cứu người, chính trị không nên quan tâm làm gì, đằng nào thì cô cũng chẳng thể hiểu được nó là cái gì.”



Khả Hoan cười lạnh: “Chính xác, tôi chẳng hiểu gì vì chính trị cả nhưng tôi hiểu được rằng phụ nữ và trẻ em là những người cần phải được bảo vệ, không phải là đối tượng để chém giết. Ông có gan giết người tại sao không co gan dám nhận mà phải ngụy trang dưới vỏ bọc chính trị làm gì?” Khả Hoan quả thực khinh bỉ hắn hết sức.



Tạp Trát Nhân không quan tâm tới mấy tội danh vớ vẩn này, điều làm hắn ngạc nhiên chính là sự dũng cảm của cô gái này, hắn trở lại vấn đề cũ: “Cô có nói gì đi chăng nữa thì tôi nghĩ cô cũng không cần thiết phải trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến này, cô không phải là người dân ở đây, chẳng lẽ cô không muốn trở về tổ quốc của mình sao?”



Khả Hoan trầm mặc, cô lẳng lặng suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Tất nhiên là tôi muốn trở về nhà rồi nhưng tôi đã được Tổ quốc giao cho sứ mệnh vinh quang là đi cứu trợ nhân đạo cho người dân ở nước này, nếu như tôi che giấu những chuyện giơ bẩn của các ông, lén lút chạy về nước, tôi chẳng phải đã trở thành đồng lõa của các ông hay sao, dù còn sống sót đi chăng nữa cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn ai cả, tôi không thể làm việc hổ thẹn như thế với Tổ quốc.



Hơn nữa ba cô hộ sỹ kia tôi coi như 3 người bạn chiến đấu , tôi sẽ không bỏ mặc họ để chạy thoát thân. Ông cũng là quân nhân chẳng lẽ ông cũng vứt bỏ chiến hữu trên chiến trường để chạy thoát thân hay sao?”



Tạp Trát Nhân trầm mặc, có lẽ hắn đã sai khi đánh đồng cô gái này với mẹ hắn, cô ta không hề yếu ớt như mẹ, ngược lại còn cực kỳ kiên cường và cá tính. Hắn thâm trầm tán thưởng cô gái này và một lần nữa đánh giá lại giá trị con người cô.