Không Thể Không Yêu

Chương 38 :

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


Ăn qua cơm tối, Tạp Trát Nhân theo thói quen lại ngồi dạy Khả Hoan học tiếng bản ngữ, hắn tính tăng giáo trình để Mèo con sớm mệt rồi đòi đi ngủ, ai ngờ Mèo con lại rất hứng thú, càng học càng vào, tinh thần lên rất cao. Tạp Trát Nhân vẫn đang vương vấn chuyện lúc nãy nên thầm trách mình thất sách.



Từ lúc mèo con bị thương tới nay, hắn luôn lo lắng Mèo con ở nhà một mình sẽ buồn chán và sợ hãi nên chỉ có lúc nào có A Mạn Đạt ở đấy hoặc là Mèo con đã ngủ say hắn mới dám rời đi khỏi phòng. Giờ này A Mạn Đạt cũng đã đi nghỉ ngơi, hắn làm sao nhẫn tâm để lại Mèo con một mình cô đơn trên chiếc giường rộng thênh thang này được?



Lại một giờ nữa trôi qua, Khả Hoan cực kỳ cao hứng khi vừa nói được một câu tiếng Ả-rập hoàn chỉnh, haha nhìn Tạp Trát Nhân cười, sau đó ngáp dài một cái. Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng xoa xoa gáy Mèo con nói: “Mèo con thật là thông minh, mệt rồi phải không? Cũng không còn sớm nữa, mình đi ngủ đi.”



Khả Hoan quả thực cũng hơi mệt, đúng là bệnh nhân có khác, sức lực không bằng người bình thường, cô ngoan ngoãn rúc đầu vào ngực Tạp Trát Nhân nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Tạp Trát Nhân vuốt ve cô nhẹ nhàng, ru cô vào giấc ngủ say, sau đó mới chậm rãi nhón chân ra khỏi phòng.



Phỉ Nhĩ đã đợi sẵn ở cửa hậu viện, vừa thấy Tạp Trát Nhân hắn chạy nhanh đến báo cáo: “Tình huống rất xấu, chính phủ Pháp đã đồng ý chi viện cho chính phủ hiện thời, hiện đang chuẩn bị lực lượng tấn công chúng ta. Tư lệnh và phó tư lệnh ngày mai về căn cứ để bàn bạc với các sĩ quan khác, không loại trừ khả năng Phó tư lệnh Trát Phi sẽ trực tiếp đem quân tấn công thủ đô.”



Tạp Trát Nhân nghe xong mới hiểu thái độ lúc chiều của Trát Phi do đâu mà có, hắn tự hỏi liệu có phải vì thế mà hai người họ mới đồng ý thả hắn và Mèo con đi hay không? Lúc này đây trong con người của Tạp Trát Nhân đang chiến tranh kịch liệt, một bên là máu mủ tình thân, một bên là cơn giận dỗi chưa nguôi, lại còn Mèo con nữa chứ…..



Thật lâu sau, Tạp Trát Nhân mới nói: “Phỉ Nhĩ, sáng mai ngươi và Đạt La về căn cứ trước, tình hình diễn biến thế nào phải nắm cho rõ, ta… sẽ về sau hai ngày. Còn nữa, đừng nói cho Tư lệnh biết…..”



Phỉ Nhĩ hai mắt sáng lên, không chút do dự gật đầu. Tạp Trát Nhân yên lặng trởi về phòng, Mèo con đang ngủ rất say, Tạp Trát Nhân khẽ nâng người cô lên rồi ôm vào trong lòng . Khả Hoan đang mơ màng khẽ “ưm” một tiếng, mắt vẫn nhắm chặt, tư thế này khiến cô dường như rất thư thái nên ngoan ngoãn ngủ tiếp.Tạp Trát Nhân đặt cằm tì lên trán Mèo con rồi cũng chậm rãi nhắm mắt lại.



….Em ngoan ngoãn ở lại đây chờ anh nhé, Mèo con của anh….



Khả Hoan cả đêm ngủ say mê mệt, cho đến sáng bạch mới mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Tạp Trát Nhân đang mỉm cười nhìn cô. Cô theo bản năng cũng mỉm cười nhìn hắn. Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng vuốt ve vết thương đều đã đóng vảy của cô, hỏi: “Em còn đau không?”



Khả Hoan đỏ mặt lắc đầu: “Không đau…..nhưng mà nhột lắm.” Sau đó không biết nghĩ đến điều gì mà ghé mặt vùi vào ngực Tạp Trát Nhân , rầu rĩ nói: “Sẽ lưu lại vết sẹo, phải không…?”



Tạp Trát Nhân tinh tế vuốt ve lần nữa mới nói: “Sẽ không sao đâu. Chỉ một thời gian nữa vết sẹo sẽ biến mất thôi.”
Ngày mai Tạp Trát Nhân phải trở về căn cứ, mặc dù trong lòng Khả Hoan luôn tự an ủi bản thân nhưng đến buổi tối không khí trong phòng lại dâng lên áp lực nặng nề. Tạp Trát Nhân sớm lên giường , trừ bỏ ôm Mèo con ngủ, hắn không dám làm gì cả. Thời gian này hắn nhịn nhiều lắm, cơ thể nhiều đêm gào thét đòi giải tỏa nhưng hắn không dám tổn thương Mèo con, dù sao Mèo con vẫn đang bị thương, làm sao chịu nổi hoan ái.



“Nhớ phải ăn cơm đúng lúc, ngủ đúng giờ, nhớ chưa?”



“Ân”



“Không được sự cho phép của A Mạn Đạt tuyệt không bước xuống giường, sẽ làm rách miệng vết thương, nhớ chưa?”



“Ân”



“Cần thứ gì hay thích ăn gì thì trực tiếp nói với A Mạn Đạt , bà ấy sẽ làm cho em, nhớ chưa?”



“Ân”



Hắn luôn miệng dặn dò cô từng tí một, thoáng cái đã đến khuya. Tạp Trát Nhân thấy nói gì Mèo con cũng đáp ứng, tâm bỗng thả lỏng một nửa. Khả Hoan một chút buồn ngủ cũng không có, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tạp Trát Nhân, còn chưa ngắm kỹ đã bị đôi môi hắn bao trùm lấy.



Cả buổi tối như vậy hai người chỉ ôm chặt lấy nhau….



Sáng sớm Tạp Trát Nhân vừa trở mình Khả Hoan cũng ngay lập tức tỉnh nhưng cô không có dũng khí mở mắt ra và nói lời từ biệt với hắn. Tạp Trát Nhân tựa hồ cũng không muốn làm cho Mèo con đắm chìm trong cảm giác chia ly, hắn đánh răng rửa mặt rất nhanh rồi phi nhanh ra cầu thang.



Khả Hoan lúc này mới mở to mắt, nước mắt lúc này mới chảy xuống hai má…..