Không Thể Không Yêu

Chương 44 :

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


Tạp Trát Nhân xả nước cho đầy bồn tắm rồi nhẹ nhàng ôm Khả Hoan đặt vào. Hạ thân vốn đang đau rát gặp phải nước ấm nên có chút khó chịu khiến Khả Hoan nhíu mày, cô định giãy khỏi tay Tạp Trát Nhân nhưng không dám ra mặt phản kháng nên mặc cho hắn làm gì thì làm.



Tạp Trát Nhân từ đầu chí cuối đều im lặng giúp Mèo con tắm rửa, lau khô thân thể rồi rót nước ấm cho Mèo con súc miệng. Khả Hoan nhẹ nhàng cầm cốc nước, uống một ngụm rồi nhằm bồn cầu nhổ ra, cổ họng đau rát cơ hồ không thể nuốt trôi bất kỳ thứ gì.



Tạp Trát Nhân bế Mèo con nằm lại trên giường rồi quay lại phòng tắm gội qua loa, tắm xong hắn không quên lau dọn phòng tắm cho sạch sẽ.



Thấy Tạp Trát Nhân đi khuất, Khả Hoan trở người tìm bộ áo ngủ mặt vào, trải qua việc vừa rồi khiến cô không còn cảm giác gần gũi đủ để khỏa thân trước mặt hắn như mấy ngày dưỡng thương trước.



Tạp Trát Nhân bước ra khỏi phòng tắm tìm một bộ áo choàng mới mặc vào, hắn đứng nhìn thân thể nhỏ bé của Mèo con đang đưa về phía mình một lúc rồi lẳng lặng bước xuống lầu.



Tạp Trát Nhân bước xuống lầu tìm Ba Lạp để kể cho lão tình hình chiến sự và việc hai cha con hắn sắp hành quân tới thủ đô. Hắn chuyển nguyên văn lời của Đức Lí Tư giao cho Ba Lạp tận lực coi sóc trang viên và cung điện. Ba Lạp kính cẩn cúi đầu nhận lệnh.



Tạp Trát Nhân truyền đạt xong thông tin mới quay sang hỏi Ba Lạp về việc Khả Hoan chữa trị cho Bối Tư. Theo luật lệ gia tộc việc chữa bệnh là của nam thầy thuốc, cớ sao Mèo con lại dây dưa tới việc này? Tạp Trát Nhân không tỏ ra tức giận hay bất mãn, chỉ hơi tỏ vẻ khó hiểu.



Ba Lạp lập tức dùng thái độ cực kỳ hâm mộ kể lại chi tiết tình huống, còn nhấn mạnh là trình độ y thuật của Khả Hoan cao hơn Kỳ Lạc gấp mấy lần. Vừa nói lão vừa cẩn thận quan sát thái độ của Tạp Trát Nhân, chỉ thấy thiếu gia có vẻ trầm tư, sắc mặt cũng trầm xuống tựa như đang suy nghĩ gì đó rất sâu xa. Lão lăn tăn không biết có nên nói cho thiếu gia về đề nghị của Kỳ Lạc muốn Khả Hoan cùng hắn đi khám chữa bệnh cho dân chúng nơi đây không? Đúng là theo luật lệ thầy thuốc phải là nam nhân, nữ nhân làm sao được chạy lung tung chường mặt ra khắp nơi chữa bệnh?



Cũng may hắn chưa kịp nói gì thì Tạp Trát Nhân đã bảo hắn kêu người hầu mang đồ ăn lên phòng mình rồi nhanh chóng rời đi. Tạp Trát Nhân trở lại phòng đã thấy A Mạn Dạt đã ngồi sẵn trong phòng ngủ. Bà ta đang tiếp chiếc cốc Mèo con vừa uống nước xong, mắt chăm chú nhìn Khả Hoan đang khó khăn nuốt xuống. Mèo con vừa cố nuốt vừa khoa chân múa tay cho A Mạn Dạt ý nói cô không có việc gì, bà đừng lo lắng.
Đến đêm Khả Hoan vẫn sốt mê man, Tạp Trát Nhân vừa đau lòng vừa hối hận, có rất nhiều điều hắn muốn nói với Mèo con lúc Mèo con đang thanh tỉnh nhưng hắn không thể nói ra. Giờ đây Mèo con mê man thế này, có nói chắc Mèo con cũng không nghe được, nhưng mà hắn vẫn phải nói ra cho vợi đi tâm sự đang đè chặt trong lòng: “Mèo con, anh rất xin lỗi. Anh biết anh đã thương tổn em thật nhiều. Em phải vì anh mà nhanh khỏe lại nhé! Không phải là anh không muốn mang em đi, nếu cho anh được lựa chọn anh sẽ không ngần ngại lựa chọn ngày ngày đều được ở bên em. Nhưng mà nơi anh sắp đến là chiến trường tàn khốcà hiểm nguy, làm sao anh có thể mang em đến nơi đó?”



“Anh biết em trách anh không có tình người nhưng việc này liên quan tới gia tộc, tới cha và anh trai của anh, cho dù anh chán ghét chiến tranh anh cũng không thể nào không sát cánh bên họ. Đúng là anh đã giết rát nhiều người nhưng bọn họ đều đáng chết, nếu anh không giết họ họ cũng sẽ giết anh”



“Nếu lần này đi mà có thể bình an trở về, anh nhất định sẽ đưa em đi, vĩnh viễn không bao giờ rời xa em”



“Anh yêu em, Mèo con của anh”



Sáng sớm Khả Hoan mới bớt sốt, cô chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh. Trên giường chỉ còn một mình cô nhưng sao lại vậy, rõ ràng lúc mê man cô cảm giác rõ có người ôm cô vào ngực cơ mà. Cô thở dài, mình còn nhớ tới hắn làm gì nữa? Cái tên hỗn đản không giữ lời! Tên đao phủ hung ác! Tên bạo quân thích nhục nhã mình! Vậy tại sao cô lại có cảm giác thất vọng và mất mát khi hắn nói hắn chưa thể mang cô đi, tại sao cô lại đau lòng và lo sợ khi hắn nói hắn không cần cô. Nước mắt lại một lần nữ rớt xuống, Khả Hoan chôn chặt người vào trong chăn khóc.



Tiếng mở cửa phòng vang lên, Khả Hoan vội lau sạch nước mắt, cô không thể để cho hắn nhìn thấy cô yếu đuối như thế này, nhưng người vừa tiến vào không phải là hắn mà lại là A Mạn Dạt. Cô không nhịn được nên nhìn A Mạn Dạt hỏi: “Người kia đâu rồi?”



A Mạn Dạt có chút không đành lòng nói: “Thiếu gia đã rời đi từ tờ mờ sáng. Giờ này ngài ấy hẳn là đến căn cứ rồi”



Khả Hoan ngơ ngác sững sờ nhìn A Mạn Dạt, một cơn rét lạnh lan tràn tới toàn thân.