Không Thể Không Yêu

Chương 67 :

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


Khả Hoan vừa buông tay xuống ngay lập tức cảm nhận được cơn đau nhức ở hai bầu ngực, dù rất muốn nâng tay lên vuốt ve em bé nhưng cô không thể cử động nổi. Cô đành chăm chú ngồi nhìn bảo mẫu cưng nựng và cho bảo bối của mình bú, ánh mắt một phút cũng không dời, thậm chí không nghe vào tai bất kỳ câu thủ thỉ êm ái nào của Tạp Trát Nhân.



Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng đặt cô nằm nghiêng xuống gối, còn hắn nhanh chóng đứng dậy bê hai bát cháo đặt lên bàn. Mùi cháo thơm ngát tỏa đi khắp phòng. Hắn nhẹ nhàng nâng Khả Hoan dậy rồi ôm cô vào trong lòng, sau đó múc từng thìa cháo đút cho cô ăn. Khả Hoan vẫn chăm chăm nhìn em bé, cô không hề tỏ ra quan tâm tới những hành động chăm sóc của Tạp Trát Nhân.



Tạp Trát Nhân muốn cho Mèo con an tâm về em bé để ăn ngon miệng hơn, hắn quay sang bảo mẫu nói: “Cô ngồi xuống đi, ngồi gần lại chúng tôi một chút”.



Bảo mẫu theo lời hắn ôm em bé ngồi sát vào phía hai người, Khả Hoan lại muốn nâng tay vuốt ve hai má bầu bĩnh của con nhưng vừa giơ tay lên cô lại bị đau đớn đến phát run lên, cánh tay theo đà rơi tuột xuống thân.



Tạp Trát Nhân vội la lên: “Đừng cử động, lại bị đau rồi à? Ngoan nào, trước hết em phải ăn uống cho khỏe lên mới có sức chăm con chứ, nếu em vẫn ốm ra đấy thì làm sao chăm nổi con?” Câu cuối cùng như đánh vào tâm trí Khả Hoan, cô vẫn giữ nguyên ánh mắt trên người em bé, thong thả hả miệng ngậm lấy thìa cháo Tạp Trát Nhân đang để sẵn trước miệng cô.



Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng thở ra, hắn tiếp tục bón cho cô từng thìa từng thìa một. Rất nhanh sau đó bát cháo đã vét đến đáy, Tạp Trát Nhân định với tay lấy bát khác thì Khả Hoan lắc lắc đầu ý nói không ăn nữa. Tạp Trát Nhân đành dừng tay: “Vậy đợi lát nữa ăn tiếp nhé!”



Lúc này em bé bắt đầu khóc nháo, bảo mẫu vội vàng nói: “Em bé có lẽ đang đói bụng, để tôi mang em bé ra phòng ngoài bú sữa”



Khả Hoan lập tức lắc đầu giãy giụa nói: “Mang em bé lại đây, để tôi cho em bé bú”



Tạp Trát Nhân ôm cô chặt hơn nói: “Y Liên không phải đã nói là sữa của em hiện tại không được sạch sẽ, nếu cục cưng ăn xong bị đau bụng thì làm thế nào? Ngày mai em sẽ cho cục cưng bú có được hay không?”



Khả Hoan ngừng giãy giụa ngơ ngác hết quay sang nhìn Tạp Trát Nhân đến nhìn cục cưng đang khóc nháo đòi bú, bộ dáng cực kỳ đáng thương, cô không khỏi đau lòng đến mức không biết nên mở miệng nói gì. Tạp Trát Nhân lập tức nháy mắt cho bảo mẫu, cô nhanh chóng hiểu ý nên đứng dậy ôm em bé ra phòng ngoài rồi cởi áo cho em bé bú.



Tiếng khóc ở phòng ngoài lập tức ngừng lại, Khả Hoan thở phào nhẹ nhõm, cô nhũn người ngả hẳn vào lòng Tạp Trát Nhân, hai bầu ngực lại cương lên đau đớn khiến cô khẽ nhíu mi, nhưng nhất quyết không chịu lấy tay xoa xoa cho bớt đau trước mặt Tạp Trát Nhân. Tạp Trát Nhân dường như nghĩ ra cái gì đó, hắn vạch vạt áo trước của Khả Hoan, quả nhiên là hai bầu ngực lại bắt đầu cương lên, đầu v* vài giọt sữa tràn ra.



Hắn nói: “Để anh giúp em hút sữa ra, em chịu đau một lát, đau quá cứ cắn tay anh cho đỡ đau” Nói xong liền giơ cánh tay phải ra trước miệng Khả Hoan.




Khả Hoan nằm im lặng nghe hơi thở Tạp Trát Nhân phả vào bên tai, cô không hiểu tại sao tự nhiên Tạp Trát Nhân lại hỏi cô vấn đề này, có phải hắn lại đang thử phản ứng của cô hay sao? Chẳng lẽ hắn muốn dò hỏi xem thời gian cô ở chung cùng Kì Lạc đã làm gì sai trái sao? Chẳng lẽ hắn vẫn không tin rằng em bé là con của hắn?



Cô nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không vất vả lắm, con là niềm hi vọng sống duy nhất của em, cớ gì mà vất vả đâu?”



Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng thở dài: “Là vì anh không tốt, đáng lẽ ra anh phải ở bên em, tận mắt nhìn con của chúng ta sinh ra, tận tay chăm sóc hai mẹ con. Em sẽ không phải chịu nhiều vất vả như thế này”



Khả Hoan kinh hãi, không biết hắn nói thật hay nói xếch mé mình. Cô không biết bao nhiêu lần chứng kiến bộ mặt tàn khốc và lạnh lùng của Tạp Trát Nhân, lại càng rõ hắn hỉ nộ vô thường, cô không khỏi cảm giác phòng ngự với những gì hắn nói. Cô đành phải nhẹ nhàng: “Em và Kì Lạc thầy thuốc đều trong sạch, Em biết anh không tin em nhưng thực sự là em chưa làm gì cõ lỗi với anh cả”



Tạp Trát Nhân lập tức nói: “Anh biết, anh biết, anh tin tưởng em, mọi cái sai đều là do Kì Lạc mà ra”



Khả Hoan lắc đầu: “Kì Lạc là người tốt, anh đừng hiểu lầm anh ấy. Nhưng mà những lời em nói bây giờ còn ý nghĩa gì nữa đâu. Dù sao anh ta cũng đã chết rồi, là em hại chết anh ấy”. giọng nói bao trùm sự buồn bã thất vọng.



Tạp Trát Nhân thở dài ôm chặt Khả Hoan, hắn cũng không muốn giải thích gì lúc này, hắn biết Mèo con vẫn đang cực kỳ bị thương tổn nên tạm thời chưa thể nhận hắn. Ăn cơm chiều xong Tạp Trát Nhân lại hút sữa cho Khả Hoan một lần nữa rồi âm thầm rời đi.



Nghe tiếng đóng cửa Khả Hoan nhắm mắt lại, cô phải cố ngủ một giấc, ngày mai có thể gặp con yêu rồi. Ai ngờ chỉ vài phút sau Tạp Trát Nhân lại xuất hiện cùng với một thùng nước nóng. Khả Hoan kinh ngạc nhìn hắn, Tạp Trát Nhân mìm cười giúp cô cởi váy áo rồi giúp cô lau mặt, cổ, trước ngực, cánh tay và sau lưng. Cuối cùng lấy ra một chật nước ấm sạch khác giúp cô lau hai chân và hạ thân. Khả Hoan tuy rằng cảm giác rất thoải mái nhưng trong lòng rất nghi hoặc. Chẳng lẽ Tạp Trát Nhân thấy mình sinh bệnh mà áy náy hay sao? Hay hắn lại có âm mưu gì đây?



Tạp Trát Nh tìm một bộ váy áo mới rồi mặc lại cho cô, sau đó nói: “Chờ anh một lát”



Vài phú sau hắn mang đến một chiếc chăn to trùm lên người cô rồi ôm cô nằm xuống nói: “Ngủ đi. Nếu đêm đến ngực lại đau thì gọi anh dậy nhé”



Khả Hoan đầy một bụng nghi vấn nhưng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể để mặc hắn ôm mình cho đến khi cả hai đều đi sâu vào giấc mộng.