Không Thể Không Yêu
Chương 69 :
Ngày đăng: 16:59 18/04/20
Trước khi trở về phòng Tạp Trát Nhân sang phòng bảo mẫu bế em bé về. Hắn một tay bế cục cưng rồi ngồi xuống bên cạnh Khả Hoan, một tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc dài trơn mượt của Mèo con. Khả Hoan mở to mắt ngước lên nhìn Tạp Trát Nhân khẽ mỉm cười. Nụ cười này phải rất lâu rồi Tạp Trát Nhân mới nhìn thấy, nó tuy đạm mạc nhưng rạng ngời ánh lên sự thỏa mãn khiến hắn không tránh khỏi một phen đau lòng. Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn Khả Hoan sau đó không kìm được lòng lấy tay vuốt ve khuôn mặt vốn rất thanh tú nhưng thời gian gần đây hiển lộ rõ nét u buồn và mệt mỏi.
Khả Hoan để mặc hắn vuốt ve hai má mình, sau đó cô thay đổi ánh nhìn, hướng về phía em bé đang ngủ say, nụ cười dần nhạt đi. Cô giơ tay ôm lấy em bé vào lòng.
Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, Mèo con. Vì anh mà em đã phải chịu nhiều khổ cực. Từ nay về sau anh sẽ không bao giờ để em phải khổ nữa, anh sẽ bù đắp lại cho hai mẹ con, sẽ mang lại hạnh phúc cho em”
Ánh mắt Khả Hoan đã trở lên đỏ hoe, nước mắt không kìm chế được rơi xuống. Cô vội cúi đầu áp mặt vào trán em bé, cố tình che giấu những giọt nước mắt xúc động đang tuôn trào. Tạp Trát Nhân làm sao mà không nhìn thấy, hắn dịch lại gần hai mẹ con, ôm cả hai người vào trong lòng khe khẽ thở dài, sau đó dùng giọng đều đều nói: “Anh cam đoan từ nay về sau sẽ không để cho em phải rơi một giọt nước mắt nào nữa, tin ở anh, Mèo con”
Cuộc đời này còn rất dài, hắn biết thời gian sẽ chứng minh được lời của hắn và Khả Khả nhất định sẽ tin tưởng hắn. Nước mắt của Khả Hoan vẫn tiếp tục tuôn rơi như mưa, cô không phải không tin những lời Tạp Trát Nhân nói mà nhất thời cô cảm thấy bất an, và một phần cũng là vì cô vẫn đang rất mệt mỏi, không đủ khí lực để nghĩ tới ngày mai mữa.
Từ ngày hôm đó, Kì Lạc gần như biến mất khỏi thế giới này, kể cả là vài chục năm sau người của gia tộc Cáp Lặc vẫn không có ai gặp lại hắn. Trát Phi mới đầu nghe nói em trai vì Khả Khả mà thả tên khốn đó đi hắn không khỏi trách cứ em trai quá mềm lòng nhưng sau đó cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Tạp Trát Nhân vì lo cho sức khỏe Khả Hoan nên vừa ăn uống xong hắn đã mang cô trở lại căn phòng mà cha hắn đã an bài cho hắn từ trước, cũng bởi vì Đức Lí Tư kiên quyết không chịu buông em bé ra nên Tạp Trát Nhân đành phải hứa với Khả Hoan là khi nào hắn trở về hắn sẽ bế con về cho cô, không quên dặn cô yên tâm mà đi ngủ trước.
Sau đó ba cha con dành trọn đêm để tâm tình. Đức Lí Tư nghe hai anh em kể lại chuyện của mẹ con Khả Khả không nhịn được thở dài: “Không thể tưởng tượng được Kì Lạc lại là người như vậy, ba thật là nhìn lầm hắn rồi” Sau đó còn nói: “Tạp, mặc kệ sự thật là thế nào đi nữa, Khả Khả và hắn cũng đã ở chung với nhau một thời gian, nếu chuyện này truyền ra ngoài ba sợ mọi người trong tộc sẽ đàm tiếu. Theo ba, trước mắt cứ để em bé lại nơi đây để ba nuôi dưỡng, sau đó xem phản ứng của mọi người thế nào rồi ba sẽ cho Khả Khả một cái danh phận chính thức..”
Ông chưa nói hết câu Tạp Trát Nhân đã không nhịn được phản pháo: “Không được đâu ba, em bé không thể rời khỏi mẹ và Khả Khả cũng không muốn rời khỏi em bé dù chỉ là một phút. Con mặc kệ mọi người trong tộc có nói gì đi chăng nữa, đây là con trai của con, Khả Khả là mẹ của con trai con, đương nhiên sẽ là thê tử của con. Lát nữa con sẽ bế con con về phòng”
Đức Lí Tư lắc đầu: “Ba biết đây là con trai con nên đứa bé này đương nhiên phải lưu lại đây. Nhưng vì hành vi của Khả Khả không hợp với tộc quy, ba là tộc trưởng cũng phải làm gương cho những người khác, nếu không còn gì là thể diện gia tộc nữa….”
Tạp Trát Nhân nóng nảy: “Hành vi của Khả Khả không có gì sai trái cả, Kì Lạc đã chính mồm thừa nhận, anh Trát Phi cũng có thể làm chứng. Nếu ba không nhận Khả Khả, con lập tức sẽ mang hai mẹ con cô ấy rời đi. Tóm lại là em bé không thể tách ra với mẹ, năm đó ông nội cố tình chia rẽ ba và mẹ, làm cho con từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh. Con đã lớn lên như thế nào chẳng lẽ ba đã quên sao? Chẳng lẽ ba không hề có chút gì áy náy với những gì đã xảy ra với mẹ con sao? Chẳng lẽ ba muốn cho con trai con giống như con, trưởng thành trong thống khổ vì không có mẹ sao? “
Trát Phi vội vàng kéo Tạp Trát Nhân về phía sau. Đức Lí Tư ngẩn người một lúc, miệng há hốc, ông đã sớm quên mình đang định nói gì.