Không Thể Không Yêu

Chương 75 : Kết 5

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


Ngay sau đó mẹ Khả Hoan thu xếp cho Tô Nghị vào phòng ăn ăn cơm nên không khí xấu hổ có phần giảm bớt. Tô Nghị lúc này ăn không nổi nhưng cũng không muốn phụ tấm hảo ý của mẹ Khả Hoan nên đành miễn cưỡng ăn mấy miếng.



Khả Hoan từ lúc nhìn thấy bộ dạng của Tô Nghị đến giờ, cô cũng không khỏi kinh ngạc vì anh thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối cùng cô gặp anh. Cô vốn tưởng rằng anh và Chu Nhạc Nhạc đã kết hôn, hoặc nếu đến nay chưa kết hôn cũng phải đang là đôi tình nhân ngọt ngào ân ái, không ngờ vừa nãy anh còn mở miệng thốt ra những lời yêu thương nhung nhớ với cô. Có lẽ anh cảm thấy ân hận và khổ sở trong lòng bởi vì anh mà cô mới ra nông nỗi này nên cố tình an ủi cô.



Tạp Trát Nhân nhìn Khả Hoan yên lặng không nói gì, chỉ ngồi thừ một chỗ, hắn không nhịn được kéo cô vào lòng. Khả Hoan ngẩng mặt nhìn hắn mỉm cười rồi tựa hẳn đầu vào ngực hắn tìm hơi ấm. Tô Nghị nhìn thấy cảnh đấy không khỏi quặn đau trong lòng, anh buông đũa nhìn bác gái, cố nở nụ cười gượng: “Cháu ăn đủ rồi bác à”



Mẹ Khả Hoan nói: “Sao cháu ăn ít vậy?”



Tô Nghị đành phải nói dối: “Thực ra trước khi đến đây cháu đã ăn nhẹ rồi, cháu sợ hai bác vất vả nấu nướng”



Mẹ Khả Hoan nói: “ Có gì vất vả đâu cháu, cháu thật là, đến giờ còn khách khí với hai bác như vậy”



Khả Hoan đứng dậy thu dọn bát đĩa, Tô Nghị định ra giúp thì mẹ cô ngăn lại: “Cháu hôm nay không phải làm gì cả, để Hoan Hoan làm đi”. Sau đó kéo Tô Nghị ngồi xuống cạnh mình.



Tạp Trát Nhân thấy Khả Hoan đi dọn dẹp cũng đứng dậy đi theo sau cô vào phòng bếp. Khả Hoan quay đầu nhìn hắn cười nói: “Anh vào đây làm gì, đi ra ngoài ngồi chơi đi”



Tạp Trát Nhân ôm Khả Hoan từ phía sau, vừa nhìn cô rửa bát vừa thì thầm bên tai: “Anh yêu em”.



Khả Hoan vui sướng nói nhỏ: “Em biết mà”



Tạp Trát Nhân nhìn cô rửa bát đũa, một lúc sau hắn đột nhiên nói: “Hay chúng ta thuê một người hầu đi, bà ấy sẽ giúp em làm những việc như thế này”



Khả Hoan cười ha ha: “Ở đây không ai gọi là người hầu cả, họ đều gọi là người giúp việc hoặc bảo mẫu”
Nhìn con gái và con rể vui vẻ hòa thuận, ba mẹ Khả Hoan cũng rất ủng hộ việc Khả Hoan đến công tác tại bệnh viện nông thôn, bà nói: “Nhưng mà việc an bài công tác ở đó có khó khăn gì không Tô Nghị? Bọn họ không yêu cầu hộ khẩu của Hoan Hoan chứ?”



Tô Nghị nói: “Việc này cứ để cháu lo bác ạ, Hoan Hoan đã có hộ chiếu rồi, mình cứ nói Hoan Hoan là bác sỹ ở nước ngoài về đây công tác trong chương trình viện trợ y tế nào đó là được. Nơi đó người ta quan tâm nhất chính là năng lực chuyên môn của bác sỹ, chỉ cần Hoan Hoan thi đỗ các cuộc thi khảo sát của họ là được rồi”



Khả Hoan nhìn Tô Nghị chân thành nói: “Cảm ơn anh, Tô Nghị”



Tô Nghị cũng ảm đạm cười: “Anh chỉ có thể giúp em bằng đấy mà thôi, như vậy trong lòng anh sẽ thấy dễ chịu hơn đôi chút. Từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt của nhau”



Tình yêu của bọn họ sớm đã tiêu tan nhưng tình bạn của bọn họ coi như mới bắt đầu.



Ban đêm Tạp Trát Nhân khẽ ôm Khả Hoan và cắn nhè nhẹ nơi lỗ tai cô, Khả Hoan khẽ tránh ra. Tạp Trát Nhân ôm chặt lấy cô, nghiêm túc nói: “Anh muốn bức cung, người kia đã nói gì với em lúc chuẩn bị ra về?”



Khả Hoan bật cười: “Anh ấy nói em và anh ấy vĩnh viễn sẽ là bạn tốt”



Tạp Trát Nhân nguy hiểm nheo nheo mắt lại: “Thế hai ta là gì của nhau?”



Khả Hoan hít một hơi thật sâu nhìn Tạp Trát Nhân, xuất phát từ tình cảm tận đáy lòng, cô nói: “Hai ta vĩnh viễn là người yêu”



Sau đó là một màn cảnh xuân ướt át, tình yêu của bọn họ, giờ đây mới thực sự bắt đầu.



[ toàn văn kết thúc ]