Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 103 : Yến tiệc tẩy trần

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Trần Duyên song mục khép hờ, hắn đang không ngừng thôi diễn trận pháp trong đại não.



-Hử?



Từ bên ngoài, truyền tin phù xuyên qua khe cửa bay tới trước mắt hắn. Bắt lấy truyền tin phù, Trần Duyên tức khắc liền nhận ra kẻ đã truyền tin tới đây.



-Cuối cùng bọn người đó cũng không còn kiên nhẫn được nữa.



Phóng ra pháp kiếm, Trần Duyên đằng không hướng tới đại điện, nơi tập trung hầu hết cao thủ của Hợp Hoang Môn.



Từ trên cao, phía dưới những chấm đen nho li ti kia chính là những tu sĩ Luyện Khí kì. Hợp Hoang Môn chỉ là tiểu phái nên không thể nào cùng lúc bồi dưỡng hàng chục vạn đệ tử như Ma Kiếm Tông. Nhưng số lượng cũng hơn cả ngàn người, nếu như một thành trong số những kẻ bên dưới đột phá Trúc Cơ cũng đủ khiến Hợp Hoang Môn phải bái lậy phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.



Trần Duyên đáp xuống trước thạch môn, điều đó cũng gây không ít nào nhiệt. Chúng đệ tử Hợp Hoang Môn chứng khiến hắn từ trên không đáp xuống cũng đủ để biết đối phương là tiền bối Trúc Cơ. Nhưng với số lượng Trúc Cơ kì mà đếm cũng chưa hết hai bàn tay trong môn phái thì Trần Duyên hắn chính là kẻ xa lạ khiến khắp nơi phải bàn tán.



Trong lúc chúng đệ tử hoảng loạn cuối cùng thân ảnh quen thuộc cũng vội vàng đi ra.



-Mong Trần Duyên tiền bối lượng thứ cho sự chậm trễ của tiểu nữ.



Lan Anh từ trong đám đông bước ra, nàng đứng chốn đông ngươi không khác gì “hạc giữa bầy gà”, thân thể uyển chuyển bước tới trước mặt chấp tay nghiêm cung lễ phép.



Nhìn xuống cặp đào tiên trắng hồng căng tràn sức sống lấp ló sau lớp đạo bào mỏng tăng Trần Duyên không khỏi thích thú. Nhưng đây không phải là nơi thích hợp để làm liều chỉ có thể tiếc nuối theo phía sau mĩ nữ đi vào trong đại điện.



-Hahaha Trần Duyên đạo hữu mời vào trong.



Hắn chưa kịp đặt chân vào thì bên trong đã xuất hiện tiếng mời gọi vọng ra.
-Hàn Viên đạo hữu quá khách khí rồi, Ma Kiếm Tông ta ngàn vạn năm qua có tôn chỉ là không bao giờ bỏ rơi bằng hữu, còn đối với kẻ thù thì dù chỉ một ngọn cỏ cũng nhất quyết không để lại.



Trần Duyên gằng từng chữ, bên kia Lương Tiểu Xuân cùng năm nữ nhân trò chuyện cũng chợt yên lặng khó hiểu.



-Hahaha đương nhiên là Hợp Hoang Môn cùng chúng ta là đồng bạn không phải sao?



Hắn cười ha hả sử dụng ánh nhìn đầy ẩn ý hướng tới lão.



-Không sai, Hợp Hoang Môn chính là đồng minh thân cận của Ma Kiếm Tông.



Hàn Viên đứng dậy cầm chung rượu hướng tới hắn trầm giọng khẳng định. Đúng như hắn dự đoán, lão Hàn Viên lại bình thản như không nhưng trung niên kia lại không có công phi bất biến như lão. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, tuy song mục khép chặt nhưng tâm trạng liền trở nên nặng nề.



Dạ yến đã quá nữa đêm, Trần Duyên bộ dáng say khướt mặt mày đỏ gay có chút đứng không vững lắp bắp.



-Ha… tại…tại hạ cảm tạ chư vị đạo hữu, ta thật sự HỨC… không thể nào tiếp tục cùng các vị HỨC… chung vui. Chúng ta cáo…cáo từ tại đây.



-Trần đạo hữu quá khách khí rồi, ta còn mấy thứ coi như là một chút lễ vật nhưng có lẽ đành phải cho người mang tới sau.



-Cáo từ.



-Cáo từ.



Trần Duyên rời đi khiến cho những người khác cũng không còn hứng thú nán lại, từng câu cáo từ lần lượt vang lên. Hắn cười rạng rỡ như trời đất quay cuồng đạp pháp kiếm rời đi.