Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 13 : Tu luyện thần thông

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Trần Duyên bước ra khỏi động phủ, khởi động trận pháp hộ phủ tới cống hiến điện nhận bừa 2 nhiệm vụ đến Hắc Lâm rừng rậm, hắn liền xuống núi thuê Xích Lân Mã trực chỉ Hắc Lâm rừng rậm.



Hắn có vẻ vội vàng cũng dễ hiểu, dù sao chỉ còn 3 tháng nữa là tết âm lịch còn hẹn ước với tiểu nha đầu không thể trễ hẹn được.(các đồng đạo nhớ nha đã hẹn gái là không để gái chờ^-^)



3 ngày sau Trần Duyên đã tới Hắc Lâm rừng rậm, hắn tới đây chủ yếu không phải là để kiếm điểm cống hiến. Thật ra Trần Duyên đã đột phá luyện khí kì tầng 5 chỉ sau 1 ngày bế quan, những ngày còn lại hắn quyết định lập khế ước nhận chủ linh trùng đản.



Trần Duyên đem đàn linh trùng hơn trăm con vào túi sủng vật, quyết định tới Hắc Lâm rừng rậm tìm kiếm tinh huyết để bồi dưỡng chúng.



Khi hắn tới vùng ngoài của rừng thì Chu Lão lên tiếng.



-Ở đây được rồi, tiểu tử ngươi mau thả Thực Huyết Trùng ra.



Thực Huyết Trùng là tên do Trần Duyên đặt, do loài linh trùng này mỗi khi gặp huyết nhục là như nổi điên tấn công ào ạt.



Hắn thông qua khế ước câu thông với bản mệnh linh trùng Tinh Thần Trùng, tiểu tử này gần đây được Trần Duyên nuôi nấng ngày càng béo tròn. Suốt ngày chỉ biết nằm ườn trong não hải mà ngủ, chỉ khi nào tới giờ ăn mới tỉnh dậy nũng nịu đòi hắn.



Trần Duyên nhìn con “sâu mập” kia cứ lăn qua lăn lại chứ không thể nào bò được thì tức cười. Hắn nghiêm mặt lại đe dọa:



-Tiểu tử kia ngươi suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ nếu hôm nay không làm nên việc thì ta đem ngươi làm mồi cho chim.



“Sâu Mập” rất nhân tính hóa, nó hiểu những gì Trần Duyên nói thì như khịt mũi coi thường nó liền lăn mấy vòng rồi lại ngủ tiếp mặc cho Trần Duyên đe dọa hay dụ dỗ.



Hết cách hắn đành nhờ Chu Lão ra tay dù sao lão cũng là tay chơi trùng mấy ngàn năm có kinh nghiệm hơn hắn.



Chu Lão đành thân chinh ra trận, lão tới gần Tinh Thần Trùng nở nụ cười như gió xuân từ từ dỗ ngọt.



-Tiểu hài tử à lại đây nói cho gia gia nghe tại sao ngươi không giúp hắn...
Nữa tháng trôi qua, trăm con linh trùng chỉ sống sót hơn phân nữa, nhưng nhìn bề ngoài có thể thấy rõ ràng sự khác biệt. Chúng lớn hơn gấp rưỡi, màu sắc rõ ràng đen bóng hơn trước. Chỉ cần hai mươi con Thực Huyết Trùng bao vây thì dù là yêu thú Đinh đẵng cũng ôm hận bỏ mình.



Sau khi dọn dẹp một khu vực, hắn liền thu bọn linh trùng vào túi linh thú. Thực huyết trùng khi bay gây ra tiếng động lớn rất dễ gây chú ý, khu rừng này nếu may mắn có khi còn gặp yêu thú cấp ba cũng không chừng, à không là xui xẻo mới đúng.



Trần Duyên hiểu được đây không phải nơi để một tên tu sĩ Luyện Khí trung kì như hắn cùng mấy chục con Bính đẵng linh trùng có thể đi ngang.



Đó là bài học hắn rút ra sau khi liều mạng vây công Liệt Diễm Hổ yêu thú cấp 1 Giáp đẵng, thành công thì không thấy đâu mà thay vào đó là hơn hai mươi con linh trùng bị thiêu thành tro khiến Trần Duyên bỏ chạy thục mạng. Cũng may là nhờ số lượng lớn linh trùng phân tán sự chú ý của Liệt Diễm Hổ nếu không hắn mới là kẻ bị thiêu cháy.



Theo bản đồ Trần Duyên đi men theo khu rừng đến một nơi gọi là Thạch Lâm. Đây chỉ là núi đá nhỏ cao gần 50 trượng, nhưng đặc biệt ở chổ là nó rất rộng, có nhiều tháp đá thẳng đứng xếp thành rừng.



Hắn tới đây để thu hoạch vật phẩm nhiệm vụ Thạch Nhãn Vượn.



Trong nhiệm vụ có ghi rõ yêu thú Thạch Nhãn Vượn cấp 1 Đinh đẵng, sống thành bầy, rất thông minh. Chỉ cần thu hoạch mười cặp mắt của chúng nhận được hai mươi điểm cống hiến.



Nếu chỉ có một mình thì Trần Duyên còn lâu mới nhận nhiệm vụ này, có thêm đàn linh trùng trợ giúp thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.



Mặc dù sống bầy đàn Thạch Nhãn Vượn vẫn đào hang gần nhau theo từng nhóm nhỏ khoảng sáu tới bảy con, sau hai ngày thầm dò Trần Duyên quyết định phục kích một cái hang ngoài rìa. Hắn phát hiện những con già yếu thường bị đẩy ra vòng ngoài sinh sống.



Đêm hôm đó Trần Duyên vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” nhẹ nhàng tiến lại gần hang đá. Hắn chọn không chỉ là do lũ Thạch Nhãn Vượn đã già yếu mà cái hang này là nơi xa nhất, xung quanh không hề có cái nào.



Trần Duyên quyết định trấn giữ phía trước ra lệnh cho đàn Thực Huyết Trùng xông vào, độ khoảng một chung trà xuất hiện tiếng rên la thảm thiết. Rồi một bóng đen xuất hiện, con Thạch Nhãn Tượng đã mất một bên cánh tay, đang phóng thẳng ra phía cửa hang.



Phía sau đó là đàn linh trùng giận dữ do để xổng con mồi. Trần Duyên đã phục kích sẵn bên ngoài, con Thạch Nhãn Vượn già yếu vừa lao ra khỏi hang thì bị Trần Duyên phục kích. Hắn khép bàn tay lại thành mũi giáo từ sau núi đá phóng ra đâm xuyên qua tim vượn.



Con vượn đứng đó không ngã do bị cánh tay của Trần Duyên xuyên qua cơ thể, mắt vẫn mở to mặc dù tim đã bị xuyên thủng. trên gương mặt vẫn còn mang theo vẻ bất ngờ. Rõ ràng nó không hề cảm nhận thấy bất kì khí tức của ai xung quanh đây không ngờ lại có kẻ phục sẵn.